càng phản kháng, em càng thuộc về anh

Chương 3: Cô Gái Dám Bỏ Trốn Khỏi Bàn Tay Tôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau.
Phòng 1506 vẫn yên ắng như đêm qua chưa từng có ai rời đi.

Lâm Kỳ mở mắt, đầu hơi nhức do thiếu ngủ, nhưng tâm trí lại tỉnh táo đến lạnh lùng. Anh xoay đầu sang bên – trống rỗng.

Ga giường vẫn còn hơi ấm. Nhưng cô đã đi.

Không lời chào. Không một mảnh giấy. Không một vết tích.

Chỉ có mùi hoa nhài thoang thoảng, như thể cô chưa từng đến, hoặc mới vừa tan biến khỏi đây cách vài phút.

Anh ngồi dậy, cài lại khuy áo sơ mi. Đôi mắt anh hơi sẫm, không rõ là giận hay… ngạc nhiên.

An Nhiên là người phụ nữ đầu tiên anh “có được” – mà sáng ra lại không cố giữ chút liên lạc.

Không hỏi số anh. Không để lại danh thiếp. Không hứa hẹn.

Không cần gì hết.

Lâm Kỳ cười nhạt. Cơn giận không hiện rõ trên mặt, nhưng chảy ngầm như dòng lava dưới lớp đá lạnh.

Anh gọi trợ lý.

– “Tôi muốn toàn bộ hồ sơ về An Nhiên trên bàn trong 30 phút.”
– “Bao gồm cả tài khoản ngân hàng?”
– “Từ trường cấp hai đến cuộc hẹn làm tóc gần nhất.”

Anh buông điện thoại, rót một ly nước lạnh. Gương mặt anh bình tĩnh – nhưng từng động tác đều siết chặt.
Người phụ nữ này tưởng rằng cô có thể lên giường rồi biến mất?
Tưởng anh là loại đàn ông bị dùng rồi lãng quên?

Lầm. To.


Cùng lúc đó – tại một quán cà phê nhỏ ở Quận 3.

An Nhiên ngồi trong góc, tóc xõa, tay cầm cuốn phác thảo.
Mặt cô bình thản, nhưng tay vẽ… chệch liên tục.

– “Không ổn à?” – bạn thân cô, Hạ Vy, hỏi.

– “Tối qua tôi ngu.” – An Nhiên đáp.

– “Ngu gì? Ngủ với tổng tài số 1 Sài Gòn à?”

– “Ngu vì nghĩ mình điều khiển được cảm xúc.”

Cô đặt bút xuống, siết chặt quai ly cà phê.

– “Tôi tưởng tôi lạnh. Tưởng tôi kiểm soát được mọi thứ. Nhưng lúc anh ta chạm vào, tôi nhận ra… tôi không chắc mình là người thắng.”

Hạ Vy nhìn cô, rồi cười.
– “Thế giờ định sao?”

– “Cắt đứt.” – An Nhiên đáp ngay, không do dự.

Nhưng lời nói ra chưa dứt được ấm nước sôi trong lòng.

Cô biết, một người như Lâm Kỳ… sẽ không dễ chịu để bị rời khỏi như thế.


Chiều hôm đó.
Cô vừa bước chân vào xưởng thời trang, đã thấy bốn vệ sĩ áo đen đứng chặn cửa.
Giám đốc sản xuất thì đứng nép bên, mặt tái xanh:

– “Chị An… bọn họ bảo… họ là người của L&M…”

Cô còn chưa kịp hỏi, đã nghe giọng trầm thấp vang lên sau lưng:

– “Em tưởng em biến mất là xong?”

Cô xoay lại. Lâm Kỳ đứng đó, tay đút túi quần, mắt lạnh hơn cả hôm qua.
Không có vẻ gì là đang tức giận. Nhưng chính vì thế… càng nguy hiểm.

– “Đây là nơi làm việc của tôi.” – cô nói, cứng rắn. – “Anh không có quyền đến đây.”

– “Tôi vừa mua 60% cổ phần công ty mẹ thương hiệu này.”
– “Anh điên rồi?”
– “Không. Tôi đầu tư.” – anh bước gần hơn – “Đầu tư vào người phụ nữ tôi đã chi tiền để có… nhưng lại trốn ngay sáng hôm sau.”

Cô rít qua kẽ răng:
– “Tôi không phải món hàng.”
– “Thế thì đừng bán mình bằng hợp đồng.”

An Nhiên im bặt.

Lâm Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi, từng chữ:

– “Em có thể rời khỏi giường tôi. Nhưng không được rời khỏi tầm mắt tôi.”
– “Tôi không thuộc về ai cả.”
– “Nhầm. Em thuộc về tôi… từ cái đêm em nằm dưới lớp ga giường trắng, để lại mùi hoa nhài đó.”

Cô hít một hơi thật sâu.
– “Anh muốn gì?”

Anh cười nhẹ, không rút mắt khỏi cô:

– “Một bản hợp đồng mới. Không phải một đêm. Mà là ba tháng.”

– “Đổi lại?”

– “Tôi sẽ giúp em mở thương hiệu riêng. Vốn đầu tư, nhà xưởng, nhân lực, truyền thông. Toàn quyền quyết định.”

– “Giá của tự do là… thể xác tôi?”

– “Không.” – anh bước sát lại, ngón tay nâng cằm cô –
– “Là **ba tháng em để tôi nghiện em… đến mức không dứt ra được. Và nếu sau ba tháng, em vẫn muốn rời đi… tôi sẽ buông.”

Cô nhìn anh. Rất lâu.

Trong đôi mắt ấy, cô thấy tham vọng, chiếm hữu, nhưng có cả một thứ gì đó... rất thật.

Nhưng… có gì đảm bảo một kẻ như Lâm Kỳ sẽ giữ lời?

Cô quay đi. Nhưng trước khi bước khỏi hành lang, cô nói:

– “Tôi sẽ suy nghĩ. Nhưng lần sau anh dám cho người chặn cửa tôi… tôi sẽ không chỉ ký hợp đồng, mà còn kiện anh ra tòa.”

Anh cười.
– “Thích kiện... tôi sẽ mua luôn toà.”

Cô siết nắm tay.
Còn anh, vẫn đứng đó – ung dung, bá đạo – như thể chắc chắn rằng: sớm muộn gì, cô cũng thuộc về anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.