càng phản kháng, em càng thuộc về anh

Chương 4: Mỗi Lần Gặp Nhau Là Một Lần Tổn Thương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau, hợp đồng được ký.
Không có báo chí. Không có công bố chính thức.
Chỉ là một buổi gặp riêng trong văn phòng tầng cao nhất toà nhà L&M, với một bản thỏa thuận đặt giữa hai ly cà phê – đen cho anh, sữa cho cô.

An Nhiên không đọc lại, vì cô đã đọc cả chục lần trước đó.

Điều khoản rõ ràng:

Ba tháng ở bên anh – cả trong công việc và ngoài đời.

Đổi lại, cô được mở xưởng riêng, với vốn đầu tư ban đầu là hai triệu đô. Toàn quyền kiểm soát sáng tạo, không bị ràng buộc sau khi kết thúc hợp đồng.

Một thỏa thuận công bằng… nếu bỏ qua cảm xúc.

– “Em có vẻ bình thản.” – Lâm Kỳ lên tiếng khi cô ký tên.

– “Bởi vì tôi hiểu luật chơi.” – cô trả lời không chút chần chừ.

Anh im lặng, nhưng môi hơi nhếch lên. Có lẽ anh thích kiểu người như cô – không giả vờ ngây thơ, không rụt rè, mà đối đầu thẳng mặt.

Anh cầm bút, ký tên.

Hợp đồng bắt đầu… từ hôm nay.


Buổi tối, biệt thự ven hồ.
An Nhiên được dẫn vào căn phòng mới. Rộng, thoáng, sang trọng đến mức lạnh lẽo.

– “Phòng riêng?” – cô hỏi, giọng nửa đùa nửa thách thức.

Lâm Kỳ không đáp. Anh chỉ đi đến sát bên cô, gỡ khuy áo vest, cúi sát môi vào cổ cô:

– “Em nghĩ… tôi ký hợp đồng để nhìn em qua tường sao?”

An Nhiên giữ bình tĩnh, lùi nửa bước:

– “Tôi không phải nhân viên phục vụ anh.”

– “Không.” – anh đáp, mắt anh sáng lên trong ánh đèn vàng – “Em là hợp đồng độc quyền.”

Cô không đáp. Nhưng tim lại lỡ một nhịp.


Ngày đầu tiên trong xưởng mới.

Mọi thứ đúng như anh nói – từ máy móc, nhân lực đến mặt bằng, cô được toàn quyền kiểm soát.

Nhưng… ở đâu cũng có người của anh.

Cô vừa ra khỏi phòng thiết kế thì trợ lý của anh đã đứng chờ:

– “Anh Kỳ dặn cô phải ăn trưa lúc 12h30. Suất ăn đã chuẩn bị.”

– “Tôi không phải con nít.”

– “Anh ấy nói, nếu cô không ăn… anh sẽ đến tận nơi.”

Cô nhíu mày, nhưng vẫn im lặng.

Tối đó, khi cô trở về biệt thự, thấy bàn ăn đã bày sẵn. Cả bàn, chỉ hai người. Ánh nến vàng dịu, đồ ăn nóng hổi. Anh ngồi đó, áo sơ mi xắn tay, rượu rót sẵn.

– “Tôi không đói.” – cô nói.

– “Tôi không hỏi.” – anh đáp.

Cô ngồi xuống, lặng lẽ ăn vài miếng. Nhưng khi ngẩng lên, anh vẫn nhìn cô chằm chằm.

– “Sao?” – cô chau mày.

– “Tôi đang đếm xem… em còn có thể lạnh lùng đến bao lâu.”

– “Cho đến khi anh mệt.” – cô nhún vai.

– “Sai.” – anh rót thêm rượu – “Cho đến khi em thấy đau lòng vì nhìn tôi mà vẫn không dám yêu.”

Tay cô khựng lại trên muỗng.


Đêm ấy.
Cô nằm trên giường, anh nằm cạnh. Không đụng chạm. Không lời nói. Chỉ có nhịp thở đều đều và tiếng đồng hồ kêu tích tắc.

Nhưng chính sự yên lặng ấy… khiến lòng cô rối bời.

Cô nhớ ánh mắt anh trong bữa tối – không còn ngạo nghễ, mà sâu lắng, như chứa đầy điều chưa kịp nói.

Và cô ghét cảm giác đó – cái cảm giác bị người khác đọc thấu.


Ngày thứ tám.

Anh đưa cô đến một buổi tiệc của giới đầu tư – không giới thiệu cô là gì, chỉ nắm tay dắt vào giữa ánh đèn và ánh mắt soi mói.

Một người đàn bà lớn tuổi, vợ của nhà tài phiệt miền Bắc, tiến lại gần cô:

– “Cô là… người mẫu mới à?”

An Nhiên mỉm cười, nhưng chưa kịp trả lời thì Lâm Kỳ đã đáp thay:

– “Không. Là vợ tương lai.”

Cô quay sang nhìn anh – mắt không giấu nổi ngạc nhiên.

Anh vẫn bình thản, tay siết nhẹ tay cô:

– “Không cần ai gật đầu. Tôi chọn.”

Lời nói ấy vang lên rõ ràng như một dấu đóng. Cô muốn phản bác, nhưng trước mặt bao người, cô chỉ có thể cười nhạt.

Trên đường về, cô im lặng suốt quãng đường dài.

– “Em giận?” – anh hỏi, không nhìn cô.

– “Không.”

– “Em không giận tôi… hay không dám giận?” – anh nghiêng đầu, ánh mắt xoáy sâu vào cô.

– “Tôi đang nhớ lại xem mình có sai ở đâu mà để anh nghĩ tôi là đồ vật, muốn giới thiệu thế nào cũng được.” – cô lạnh lùng.

Anh im lặng một lúc.

– “Tôi chỉ muốn mọi người biết… em là của tôi.”

– “Nhưng tôi không phải của ai cả, Lâm Kỳ.”

Câu nói ấy khiến không khí trong xe chùng xuống. Anh không nói gì nữa.

Và đêm ấy, anh không vào phòng cô.

Cô thức đến 2 giờ sáng. Không phải vì chờ.
Mà vì tổn thương.

Không biết từ khi nào… việc anh không nói gì lại khiến cô… đau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.