Ngày thứ mười ba kể từ khi bản hợp đồng được ký, An Nhiên nhận ra một điều:
Lâm Kỳ đã thay đổi.
Không còn những đòi hỏi lộ liễu, không còn những lời trêu chọc ngầm. Anh… im lặng, xuất hiện đúng lúc, biến mất đúng nơi. Vừa đủ để không ngột ngạt, nhưng không lúc nào cô thoát khỏi sự hiện diện của anh.
Mỗi sáng, ly cà phê sữa nóng được đặt đúng bên trái màn hình máy tính cô. Không ai biết anh tự tay mang đến, nhưng chỉ có anh biết cô không uống được cà phê đen.
Chiếc ghế làm việc cũ bị thay bằng một chiếc ghế bọc da, mềm đến mức cô có thể ngủ gục mỗi khi căng thẳng.
Còn cả buổi chiều mưa hôm ấy, khi cô bước ra khỏi xưởng và phát hiện quên dù, anh không gọi tài xế. Không, anh đích thân cầm dù đến, đứng dưới mưa chờ gần 20 phút.
– “Anh bị điên à? Ướt hết người rồi.” – cô cáu.
– “Không ướt, em sẽ không thấy tôi.” – anh cười, nhẹ như hơi thở, nhưng lại khiến tim cô trượt một nhịp.
Tối đó, khi về đến biệt thự, cô bước vào phòng mình – và giật mình.
Bên trong, không phải hoa, không phải quà. Mà là… một bức tranh.
Cô đứng lặng người. Đó là bản vẽ phác tay chân dung cô – lúc đang ngủ gục trên bàn làm việc.
Tóc rũ, mắt nhắm, đôi môi khẽ hé như sắp thở dài.
Góc vẽ ấy… chỉ có thể thấy nếu đứng ngoài cửa phòng làm việc của cô, nhìn qua khe hở cửa sổ.
Phía dưới tranh, một dòng chữ nhỏ:
"Lúc em không phòng bị… đẹp đến đau lòng."
Cô siết nhẹ bức tranh, rồi quay người ra khỏi phòng. Cô đi thẳng đến phòng anh, đẩy cửa mà không gõ.
Anh đang đứng cạnh bàn làm việc, áo sơ mi cởi hai khuy, tay cầm ly rượu.
– “Tự vẽ?” – cô hỏi.
Anh ngẩng lên. Nhìn cô như thể đã biết cô sẽ đến.
– “Ừ.” – anh gật – “Không yên tâm để người khác vẽ em.”
– “Vì tôi là hợp đồng độc quyền à?”
– “Không.” – anh tiến lại gần – “Vì tôi… có cảm xúc.”
Cô lùi nửa bước. Nhưng anh không tiến thêm.
– “Tôi không cần anh thương hại.” – cô nói nhỏ.
– “Tôi không thương hại em, An Nhiên. Tôi muốn em. Nhưng lần này, tôi muốn em bước tới, chứ không phải bị kéo lại.”
Anh đặt ly rượu xuống, ngồi lên mép bàn. Tay chống nhẹ sau lưng, mắt nhìn cô không chớp.
– “Tại sao?” – cô hỏi, giọng run nhẹ – “Anh biết rõ tôi không tin đàn ông như anh. Biết tôi đang cố tách cảm xúc ra khỏi mối quan hệ này… sao anh còn khiến mọi thứ rối tung lên?”
Anh im lặng một lúc rồi đáp:
– “Vì tôi cũng từng cố giống em. Nhưng tôi thua rồi.”
Không khí trong phòng đột nhiên lặng như tờ. Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua hàng cây, khiến ánh đèn đường hắt vào cũng chập chờn như lồng ngực cô.
Anh không chạm vào cô.
Không ép buộc.
Không cưỡng cầu.
Chỉ ngồi đó, với ánh mắt dịu dàng khiến người ta không thể phòng thủ.
Cô quay người, định bước đi.
Nhưng giọng anh cất lên sau lưng:
– “Nếu em thực sự không cảm thấy gì… tại sao em vẫn đứng đây?”
An Nhiên dừng lại.
Tim cô đập nhanh.
Cô không biết trả lời sao.
Cũng không biết mình đang làm gì. Chỉ biết… tim đau.
Từ hôm đó, cô bắt đầu mơ.
Là những giấc mơ không tên, có ánh đèn vàng, có ly rượu cạn, có một người đàn ông ngồi bên cửa sổ… và đôi mắt nhìn cô như thể thế giới ngoài kia chẳng còn quan trọng.
Cô ghét những giấc mơ ấy. Nhưng lại không thể ngăn chúng trở lại.
Ngày thứ mười chín.
Anh không xuất hiện. Không gọi. Không nhắn.
An Nhiên thấy lạ.
Cô ăn tối một mình. Lúc nhìn ra hồ, thấy bãi cỏ trống vắng, cô mới nhận ra – đã lâu lắm rồi anh không rời mắt khỏi cô đến tận một ngày.
9 giờ đêm, cô nhắn một tin.
“Anh bận?”
Không hồi âm.
11 giờ đêm. Cô nhắn tiếp.
“Nếu anh không về, tôi sẽ không ký tiếp hợp đồng đâu.”
Vẫn im lặng.
Cô bực bội. Gọi điện.
Không bắt máy.
Lần đầu tiên sau nhiều năm giữ mình lạnh lùng, An Nhiên thấy lo lắng thật sự.
Đến khi chuẩn bị thay đồ đi ngủ, điện thoại rung.
“Anh đang ở phòng tranh. Có vài bức cần chỉnh. Em ngủ đi.”
Chỉ một tin.
Nhưng tim cô lại thắt lại.
Vì lần đầu tiên… anh không gọi cô là “em” với ánh mắt tha thiết.
Và lần đầu tiên, cô thấy hoang mang khi không thấy anh trong nhà.