càng phản kháng, em càng thuộc về anh

Chương 8: Tình Yêu Không Có Chỗ Cho Giả Vờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng chủ nhật, An Nhiên mở mắt khi nắng đã tràn qua lớp rèm trắng, rọi lên gương mặt cô thứ ánh sáng dịu dàng đến lạ.

Cô quay sang bên cạnh – giường trống. Lâm Kỳ đã dậy.

Điều đáng nói là... cô không còn thấy khó chịu vì sự vắng mặt đó nữa. Vì sáng nay, bên cạnh gối, có một tờ giấy ghi tay, nắn nót từng nét chữ:

“Anh đi mua cà phê và bánh ngọt cho người phụ nữ khiến anh quên cả những buổi họp. Đừng rời giường.
P/S: Nếu em xuống bếp và thấy tủ lạnh trống trơn, thì đừng hỏi vì sao. Anh chưa học nấu ăn đâu.”

An Nhiên bật cười. Nụ cười nhẹ như hơi thở.

Thật kỳ lạ.

Một người đàn ông từng kéo cô vào cuộc chơi quyền lực, từng khiến cô phải dùng ranh giới lạnh lùng để phòng thân – giờ đây lại làm cô mềm lòng vì một mảnh giấy vụn.

Cô bước ra ban công, quấn chiếc áo sơ mi trắng của anh, để mặc nắng vuốt ve làn da trần phía dưới. Cảm giác yên bình len lỏi vào từng nhịp thở.

Vài phút sau, tiếng khóa cửa vang lên. Lâm Kỳ trở về, trên tay cầm hai ly cà phê nóng và một túi bánh.

– “Sao em không nằm nghỉ?” – anh nhíu mày.

– “Vì muốn nhìn anh từ ban công.” – cô chống tay vào lan can, nhướn mày – “Người đàn ông đem cà phê sáng về như trong tiểu thuyết ấy.”

Anh đặt đồ xuống bàn, bước tới, kéo cô sát vào người.

– “Anh không giống tiểu thuyết đâu. Anh nguy hiểm hơn nhiều.”

– “Nhưng em vẫn chọn anh.” – cô đáp, mắt không chớp.

Anh nhìn cô, ánh mắt đậm đặc thứ cảm xúc không tên. Rồi không nói gì, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Không cuồng nhiệt.

Chỉ là… thật lòng.


Cả buổi sáng hôm đó, hai người không rời khỏi căn hộ. Họ uống cà phê, xem phim cũ, đọc sách bên nhau. Khoảnh khắc tưởng chừng vô thưởng vô phạt, nhưng với cả hai – là thứ xa xỉ.

– “Nhiên.” – Lâm Kỳ nói khi ánh nắng bắt đầu chênh chếch – “Anh biết em là người có rất nhiều ranh giới.”

– “Vì em sợ tổn thương.”

– “Anh cũng vậy.”

Cô ngẩng lên nhìn anh, khẽ cau mày.

– “Em tưởng anh là kiểu người không biết sợ.”

– “Không sợ mất quyền lực, không sợ mất tiền.” – anh đáp, ánh mắt dán chặt vào cô – “Nhưng sợ mất em.”

Trái tim cô khựng lại một nhịp.

– “Vậy thì đừng lùi nữa.” – cô nói khẽ – “Cũng đừng kiểm soát. Tình yêu mà phải thỏa hiệp từng chút một… mệt lắm.”

Lâm Kỳ gật đầu. Anh hiểu. Cô cần một người đàn ông yêu cô đủ để buông tay khỏi quyền lực, chứ không phải siết chặt hơn vì sợ cô rời đi.


Buổi tối, Lâm Kỳ đưa An Nhiên đến nhà hàng trên tầng thượng tòa nhà M – nơi từng là điểm hẹn "làm ăn" của anh. Nhưng hôm nay, không có đối tác. Không có rượu vang đắt tiền. Chỉ có cô.

– “Sao chọn chỗ này?” – cô hỏi, hơi bất ngờ.

– “Vì anh từng mang hàng chục người đến đây, nhưng chưa từng cảm thấy… mình đang hẹn hò.” – anh đáp, tay đặt lên tay cô – “Anh muốn bắt đầu lại từ đầu, ở chính nơi từng sai lệch.”

An Nhiên cười.

– “Nghe như lời thoại phim Hàn.”

– “Nhưng là thật.”

Họ ăn trong ánh đèn vàng mờ, thi thoảng nhìn nhau, không cần nói nhiều. Có lúc, cô quay sang ngắm gương mặt anh dưới ánh hoàng hôn, chợt nhận ra: có những người đàn ông sinh ra để chiếm hữu, nhưng khi họ học được cách yêu… thì thứ họ cho đi lại là tự do.


Trên đường về, An Nhiên tựa đầu vào vai anh trong xe.

– “Lâm Kỳ…”

– “Ừ?”

– “Nếu mai anh biết một bí mật xấu xí về em, anh có còn chọn yêu em không?”

Anh im lặng vài giây.

– “Em từng là người yêu cũ của kẻ thù anh à?”

– “Không.” – cô lắc đầu, cười khẽ.

– “Từng phá sản?”

– “Không.”

– “Từng có con?”

– “Không!” – cô đánh nhẹ vào vai anh – “Nghiêm túc đi.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

– “Nếu điều em giấu không làm em xấu đi trong mắt chính em, thì nó không bao giờ khiến anh rời bỏ.”

Cô cắn môi. Đôi mắt hơi run.

– “Vậy… nếu nó từng là thứ em rất xấu hổ?”

– “Anh sẽ bảo vệ phần yếu đuối đó của em. Vì đó cũng là một phần em.”

Cô không nói gì nữa. Chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh, siết thật chặt.


[Cuối chương]

Tình yêu không thể gượng ép. Không thể diễn. Không thể giả vờ mạnh mẽ, và cũng không thể giả vờ vô tâm.

Đêm ấy, An Nhiên khó ngủ. Vì cô biết… thứ bí mật từng khiến cô trốn chạy, có thể sẽ là thứ kéo cô rời xa anh một lần nữa.

Nhưng lần này, cô không chạy nữa. Cô đã chọn yêu. Và tình yêu… không có chỗ cho giả vờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.