cánh cửa song song

Chương 1: Cánh cửa trong thư viện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan Nhi bước vội trên hành lang dài của khu thư viện trường đại học. Buổi chiều cuối thu tràn vào qua những khung cửa kính cao, nhuộm vàng cả dãy hành lang vốn tĩnh lặng. Tiếng giày bata chạm vào nền gạch lát lạnh buốt, vang lên lộp cộp một cách lạc lõng trong không gian yên ắng.

Cô vốn không phải tuýp người thường lui tới thư viện. Thời khóa biểu kín mít của một sinh viên năm hai ngành ngôn ngữ học đã đủ khiến cô mệt mỏi. Nhưng hôm nay, vì một bài luận đột xuất của giảng viên, Lan Nhi buộc phải tìm vài cuốn sách hiếm trong kho cũ của thư viện – nơi ít ai đặt chân đến.

Kho sách cũ nằm ở tầng hầm, phía cuối thư viện. Từ cầu thang chính rẽ qua hành lang nhỏ, phải đi qua cánh cửa gỗ đã bạc màu, tróc sơn. Nhiều sinh viên gọi nơi đó là “kho quên lãng”, bởi chẳng ai thích mùi ẩm mốc của giấy cũ và những bóng đèn mờ đục luôn nhấp nháy.

Lan Nhi hơi nhăn mặt khi đẩy cánh cửa nặng trịch. Một luồng khí lạnh tràn ra, mang theo mùi ngai ngái của giấy mục và gỗ mốc. “Sao mình lại phải chịu đựng cái này cơ chứ…” – cô lẩm bẩm, kéo sát chiếc khăn choàng quanh cổ rồi bước vào.

Bên trong, ánh sáng vàng yếu ớt từ bóng đèn tuýp treo cao chẳng đủ soi sáng toàn bộ không gian. Những kệ sách gỗ sẫm màu đứng san sát, xếp thành hàng dài như mê cung. Trên kệ là vô vàn sách đã cũ, gáy sách sờn rách, bụi phủ dày. Lan Nhi khẽ ho, đưa tay che miệng.

Cô lần mò theo tờ giấy ghi chú từ thủ thư, tìm đến kệ thứ mười hai, hàng ba. Cuốn sách cần tìm có tựa “Những truyền thuyết Á Đông” – nghe cái tên thôi cũng đã gợi cảm giác cổ xưa, huyền bí.

Lan Nhi cúi đầu, mắt lia theo từng hàng chữ đã bạc màu trên gáy sách. Ngón tay cô khẽ lướt qua từng cuốn, để lại vệt sáng sạch sẽ giữa lớp bụi. Nhưng cuốn sách ấy không hề ở đó. Cô nghiêng người, soi kỹ cả tầng dưới lẫn tầng trên. Không có.

“Thật tình… chắc có ai đó mượn mất rồi.” – cô thở dài, hơi hụt hẫng. Đang định bỏ cuộc, ánh mắt cô chợt dừng lại. Phía cuối kệ sách, ở nơi khuất hẳn ánh đèn, một khe hở mỏng lóe lên ánh sáng lạ thường.

Lan Nhi nheo mắt. Ánh sáng ấy không giống phản chiếu từ bóng đèn, cũng chẳng giống ánh sáng tự nhiên. Nó xanh lam, dịu mát, nhưng lại ẩn chứa một nhịp đập nhè nhẹ, như hơi thở.

“Gì thế kia?” – Cô lẩm bẩm, tò mò tiến lại gần.

Đẩy nhẹ chồng sách cũ sang một bên, Lan Nhi phát hiện ra một cánh cửa nhỏ ẩn phía sau kệ. Cửa chỉ cao ngang vai cô, làm bằng gỗ đen, khắc đầy những hoa văn ngoằn ngoèo kỳ lạ. Trên bề mặt gỗ, những đường vân sáng xanh lam đang chập chờn, như mạch máu phát sáng.

Tim Lan Nhi đập thình thịch. Đây chắc chắn không phải là một phần của kiến trúc thư viện. Cánh cửa này… từ đâu ra?

Cô đưa tay chạm khẽ vào bề mặt gỗ. Ngay lập tức, một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Những hoa văn sáng rực lên, lan tỏa khắp cánh cửa như được đánh thức sau giấc ngủ dài. Lan Nhi giật nảy, vội rụt tay lại, nhưng ánh sáng vẫn tiếp tục mạnh dần.

“Không thể nào… Đây chắc là một kiểu… trò đùa?” – Cô lắp bắp, dù trong lòng biết rõ điều này vượt xa trí tưởng tượng bình thường.

Cánh cửa phát ra tiếng “rì rì” khe khẽ, rồi khe hở giữa hai cánh nứt ra, lộ ra bên trong một vùng xoáy ánh sáng xanh. Nó không giống bất kỳ ánh sáng nào Lan Nhi từng thấy – vừa mờ ảo như sương, vừa rực rỡ như sao trời. Một lực hút mạnh mẽ từ trong cánh cửa tràn ra, cuốn lấy cơ thể cô.

“Khoan! Không… không thể nào!” – Lan Nhi hoảng hốt bám chặt vào cạnh kệ sách. Nhưng bàn tay cô trượt khỏi lớp bụi, và chỉ trong tích tắc, cả người cô bị hút thẳng vào xoáy sáng.

Cảm giác như rơi vào khoảng không vô tận. Tai ù đặc, mắt hoa lên vì ánh sáng chói lòa. Trái tim cô đập loạn nhịp, không còn biết mình đang ngã lên hay xuống.

Rồi, đột ngột, tất cả dừng lại.

Lan Nhi mở choàng mắt. Trước mắt cô không còn là kệ sách bụi bặm của thư viện nữa. Thay vào đó, là một khu rừng rậm rạp, rộng lớn, ngập tràn ánh sáng kỳ ảo.

Những thân cây khổng lồ vươn cao, tán lá rực rỡ như được phủ bởi pha lê xanh ngọc. Dưới chân cô, thảm cỏ mềm mại tỏa ánh sáng nhàn nhạt, mỗi bước đi để lại dấu vết sáng rực rồi tan biến. Xa xa, một dòng sông ánh bạc lấp lánh chảy qua, phản chiếu hàng ngàn tia sáng như sao rơi.

“Trời ơi…” – Lan Nhi lẩm bẩm, đôi mắt mở to. Cảnh tượng trước mắt vượt xa mọi bức tranh, mọi bộ phim giả tưởng mà cô từng biết. Đây không thể là thế giới thật.

Tiếng gió rì rào hòa cùng âm thanh lạ lẫm – như tiếng hát ngân nga từ đâu đó trong rừng. Một luồng hương thơm thoảng qua, ngọt ngào, gợi cảm giác vừa bình yên vừa xa lạ.

Lan Nhi siết chặt tay, cảm thấy tim mình đập dồn dập. Cô run run nói thành tiếng, như để trấn an chính mình:

“Đây… không phải là mơ. Mình… mình đã đi đâu thế này?”

Cô ngẩng đầu nhìn lên. Trên bầu trời, không phải là mây trắng bình thường, mà là những đảo đá lơ lửng, lấp lánh ánh sáng, như cả thành phố bay. Những sinh vật có cánh bay vút ngang, để lại vệt sáng như pháo hoa.

Mọi thứ huyền diệu đến mức trái tim cô vừa thổn thức vừa sợ hãi. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu:

Cánh cửa ấy… đã đưa cô đến một thế giới khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×