Lan Nhi bước đi chậm rãi, trái tim vừa hân hoan vừa run sợ. Mỗi bước chân trên thảm cỏ sáng dịu khiến cô có cảm giác như đang lạc vào một bức tranh sống động. Cô muốn hét lên gọi ai đó, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ. Ở đây không có bóng người, chỉ có tiếng gió và tiếng lá cây rì rào.
Một tiếng động bất ngờ vang lên từ bụi rậm gần đó.
“Rào… rào…”
Lan Nhi giật mình, lùi lại vài bước. Bụi lá rung lên, rồi một sinh vật bước ra.
Nó cao ngang vai cô, dáng người gầy guộc nhưng bốn chi dài ngoằng. Đôi mắt vàng to tròn phát sáng trong bóng tối, da xám xịt như đất đá, hàm răng nhọn hoắt lóe lên ánh sáng ẩm ướt. Âm thanh khò khè phát ra từ cổ họng nó, rùng rợn đến mức da gà nổi khắp người Lan Nhi.
“Chỉ là… một con thú thôi…” – Cô thì thào, cố trấn tĩnh, nhưng bàn tay đã run cầm cập.
Con quái vật bước từng bước nặng nề, móng vuốt cào xuống mặt đất tạo nên âm thanh ghê rợn. Rồi bất ngờ, nó gầm lên, lao thẳng về phía cô.
Lan Nhi hét toáng, bỏ chạy thục mạng. Tiếng tim đập dồn dập át cả tiếng gió, tiếng cành cây gãy răng rắc dưới chân. Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể chạy nhanh đến vậy, nhưng từng nhịp thở nghẹn ngào đều nhắc nhở cô rằng mình không thể thoát mãi.
Con quái vật ở ngay sau lưng. Tiếng chân nó đập xuống đất rung chuyển cả lòng ngực cô.
“Không… mình sẽ chết mất!” – Ý nghĩ ấy lóe lên như lưỡi dao lạnh ngắt trong đầu.
Cô vấp phải rễ cây to, ngã nhào xuống đất. Cổ chân đau nhói, mắt hoa lên. Chưa kịp đứng dậy, cô đã thấy bóng con quái vật che lấp ánh sáng, đôi móng vuốt vung lên, chực xé toạc cơ thể mình.
“Không!” – Lan Nhi hét lên, giơ tay bản năng để che chắn.
Bất ngờ, một luồng sáng bạc lóe lên từ lòng bàn tay cô. Một làn sóng năng lượng nổ tung, hất văng con quái vật ra xa, khiến nó lăn lộn, rống gào trong đau đớn.
Lan Nhi sững sờ nhìn đôi tay mình. Ánh sáng vẫn còn le lói trên da, mạch máu như tỏa sáng xanh nhạt. Cô thở dốc, vừa kinh hãi vừa hoang mang:
“Cái gì… vừa xảy ra vậy?”
Con quái vật rít lên giận dữ, đứng dậy và tiếp tục lao tới.
Nhưng trước khi nó kịp chạm đến Lan Nhi, một tiếng huýt dài vang lên. Từ trên cao, một bóng người đáp xuống như mũi tên.
“Vút!”
Thanh kiếm dài tỏa ánh sáng xanh lam chém xẹt qua, để lại vệt sáng rực rỡ. Con quái vật rú lên thảm thiết, rồi ngã gục, cơ thể tan thành tro bụi bay theo gió.
Lan Nhi trố mắt. Trước mặt cô là một chàng trai.
Anh đứng thẳng, bóng lưng rắn rỏi, tấm áo choàng đen tung bay trong gió. Mái tóc bạc ngắn khẽ rung, phản chiếu ánh sáng xanh nhạt của thanh kiếm trong tay. Đôi mắt anh – lạnh lùng, sâu thẳm – ánh lên như băng giá giữa màn đêm.
Anh nhìn cô một thoáng, đôi mày khẽ nhíu lại.
“Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?” – Giọng anh trầm thấp, sắc lạnh.
Lan Nhi nuốt khan, lắp bắp:
“Tôi… tôi không biết… Tôi chỉ… tôi chỉ đi lạc…”
Chàng trai không trả lời ngay. Anh hạ thanh kiếm xuống, nhưng ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.
Cảm giác bị soi xét khiến Lan Nhi co rúm người lại. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: người vừa cứu mạng mình có thể cũng là một mối nguy.
Chàng trai cất giọng, dứt khoát:
“Đây không phải nơi dành cho kẻ phàm tục. Ngươi nên giải thích rõ, trước khi ta mất kiên nhẫn.”
Lan Nhi run rẩy. Cô muốn kể về cánh cửa, về thư viện, về thế giới cô vừa bị hút vào… nhưng ngay chính bản thân cô cũng không chắc điều gì đã xảy ra.
Ánh sáng trên cổ tay cô bất chợt lóe lên lần nữa, như một ngọn lửa bé nhỏ. Đôi mắt chàng trai sầm lại, thoáng hiện lên sự kinh ngạc.
Anh lẩm bẩm, giọng như nói với chính mình:
“Dấu ấn… Không thể nào…”
Lan Nhi hoang mang, chưa kịp hỏi thì chàng trai đã tiến lại gần, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa khó đoán.
“Ngươi… rốt cuộc là gì?” – Anh hỏi, giọng sắc lạnh.
Lan Nhi nghẹn lời, chỉ còn biết tròn mắt nhìn anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận rõ rệt: cuộc đời mình đã rẽ sang một con đường không thể quay lại, chỉ vì đã chạm tay vào cánh cửa kỳ lạ trong thư viện.