cánh cửa song song

Chương 10: Đóa hoa dưới trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan Nhi bước chậm rãi theo quầng sáng phía trước. Càng đi, màn sương càng loãng, để lộ một khoảng trống kỳ ảo giữa khu rừng.

Ở giữa, một hồ nước tròn phẳng lặng như gương, phản chiếu ánh trăng lơ lửng trên bầu trời. Và trên hòn đảo nhỏ giữa hồ, đóa hoa phát sáng đang nở rộ: Hoa Nguyệt Quang.

Cánh hoa bạc óng ánh, từng giọt sương tụ lại thành ánh sáng lung linh. Nó tỏa ra mùi hương thanh khiết, khiến tim người ta dịu lại, nhưng đồng thời cũng mang sức hút kỳ lạ, như gọi mời và thử thách.

Lan Nhi há hốc miệng. “Đẹp quá…”

Cô tiến lại gần bờ hồ. Nhưng ngay khi cô đặt chân xuống mặt nước, mặt hồ vốn phẳng lặng bỗng rung lên. Từng vòng sóng lan tỏa, ánh trăng trên mặt nước vỡ vụn.

Từ bóng nước, một hình dáng chậm rãi bước ra. Lan Nhi sững sờ. Đó là… chính cô.

Một “Lan Nhi” khác, gương mặt y hệt, nhưng đôi mắt đỏ ngầu và nụ cười méo mó.

“Ngươi muốn hái hoa sao?” – Giọng nói vọng ra như tiếng vọng trong hang tối. – “Ngươi nghĩ ngươi xứng đáng ư? Một kẻ ngoài bị ruồng bỏ, một tai họa không ai muốn ở gần?”

Lan Nhi lùi lại, tim đập dồn dập.
“Không… ngươi không phải tôi…”

Ảo ảnh cười khẩy.
“Ta chính là ngươi. Tất cả nỗi sợ, tất cả sự yếu đuối. Ngươi muốn chứng minh với họ? Ngươi làm sao chứng minh nổi khi chính ngươi cũng không tin bản thân?”

Lan Nhi siết chặt bùa bạc. Ánh sáng từ nó mờ đi, như đang chờ cô tự quyết định.

“Không… tôi…” – cô run rẩy, giọng nghẹn lại. – “Tôi không phải tai họa. Tôi… tôi muốn được tin tưởng…”

Ảo ảnh lao tới, đôi tay biến thành bóng tối cuồn cuộn, như muốn nuốt chửng cô. Lan Nhi hét lên, nâng bùa bạc. Ánh sáng lóe lên, nhưng yếu ớt, không đủ xua tan bóng tối.

“Ngươi không tin chính mình, làm sao ánh sáng tồn tại được?” – Giọng ảo ảnh rít lên.

Lan Nhi khuỵu xuống, hơi thở gấp gáp. Trong đầu vang vọng hàng trăm tiếng thì thầm của dân làng: “Tai họa… Đuổi nó đi… Nó đem xui xẻo đến…”

Nước mắt tuôn trào. Cô gần như buông xuôi.

Nhưng rồi, một giọng khác vang lên trong ký ức. Giọng Arion, trầm và kiên định:
“Ta chỉ… không muốn nhìn thấy một linh hồn bị dập tắt khi còn chưa kịp bùng cháy.”

Lan Nhi mở to mắt.

“Đúng… Tôi sợ. Tôi yếu đuối. Nhưng… tôi không muốn từ bỏ! Tôi sẽ không để ai quyết định tôi là ai. Tôi… chính tôi sẽ tự chứng minh!”

Cô gào lên, dồn tất cả niềm tin còn sót lại vào bùa bạc.

“Xin hãy tin tôi!”

Ánh sáng bùng nổ. Bùa bạc vỡ vụn thành từng mảnh sáng, hợp nhất vào cơ thể cô. Toàn thân Lan Nhi tỏa sáng, đôi mắt sáng rực như gương trăng.

Ảo ảnh hét lên, thân thể tan rã, hòa vào hư không.

Khi bóng tối biến mất, Lan Nhi ngã quỵ, thở dốc. Nhưng trước mặt, Hoa Nguyệt Quang đã nở rộ hơn bao giờ hết. Ánh trăng soi xuống, cánh hoa phát ra tiếng ngân vang dịu dàng, như lời chào đón.

Cô run run tiến lại, đặt tay lên cành hoa. Cảm giác ấm áp truyền vào tay, không phải sự xa lạ, mà như sự chấp nhận.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nghe thấy một giọng thì thầm mơ hồ trong gió:
“Người mang dòng máu xưa… Eryndor thừa nhận ngươi…”

Lan Nhi giật mình. “Dòng máu xưa…? Ý là sao…?”

Nhưng trước khi kịp nghĩ nhiều, đóa Hoa Nguyệt Quang nhẹ nhàng rời cành, rơi vào tay cô, sáng lên như ngọc.

Ánh sáng từ đóa hoa soi rọi khắp rừng. Con đường mờ ảo hiện ra giữa màn sương, dẫn về phía lối ra.

Lan Nhi ôm hoa trong tay, tim đập loạn, vừa xúc động vừa run rẩy.

Cô đã vượt qua thử thách. Nhưng lời thì thầm kia để lại một dấu hỏi lớn trong lòng: Dòng máu xưa… Mình là ai, và vì sao Eryndor thừa nhận mình?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×