Ánh sáng của Hoa Nguyệt Quang dẫn lối. Lan Nhi bước ra khỏi màn sương dày đặc, đôi chân run rẩy, toàn thân mệt lả nhưng ánh mắt sáng rực. Trong tay cô, đóa hoa bạc vẫn tỏa ánh trăng dịu dàng, lung linh như giọt lệ của bầu trời.
Trước mặt, cổng rừng mở ra. Ngoài kia, dân làng tụ tập, hàng trăm ánh mắt chờ đợi. Khi bóng dáng nhỏ bé của Lan Nhi hiện ra, cả quảng trường lặng đi.
Lan Nhi dừng lại ngay bìa rừng, hít một hơi dài. Cô nâng cao đóa hoa. Ánh sáng từ cánh hoa tràn ra, bao phủ quảng trường trong sắc bạc thanh khiết.
Một tiếng xôn xao vang lên:
“Là Hoa Nguyệt Quang thật…”
“Cô ta mang được nó ra ngoài…”
“Chẳng lẽ thần linh… đã chấp nhận?”
Trưởng lão run run chống gậy bước tới. Ánh mắt già nua dán chặt vào bông hoa, giọng khàn hẳn đi:
“Người ngoài… đã vượt qua thử thách. Luật định rõ: kẻ mang được Hoa Nguyệt Quang trở về… là kẻ được thần linh thừa nhận.”
Tiếng thì thầm lại vang khắp nơi. Có người gật gù, có kẻ nhíu mày khó chịu, thậm chí bực bội.
Người đàn ông râu quai nón – kẻ từng hô hào đuổi cô – gằn giọng:
“Chỉ là luật… Luật buộc chúng ta phải chấp nhận. Nhưng ai dám chắc thần linh không lầm? Một kẻ ngoài vẫn là kẻ ngoài.”
Một số người hưởng ứng, đôi mắt họ vẫn nhìn Lan Nhi như nhìn ngọn lửa có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Lan Nhi siết chặt đóa hoa, tim nhói đau. Cô biết, mình đã thắng, nhưng không thực sự được chào đón.
Arion bước ra khỏi hàng người, ánh mắt anh gặp ánh mắt cô. Trong đó, cô thấy sự nhẹ nhõm thoáng qua – anh đã lo lắng cho cô. Nhưng ngay sau đó, ánh nhìn ấy lại kiên nghị, như nhắc nhở: đây chỉ là bước đầu.
Anh nói với dân làng, giọng dõng dạc:
“Luật đã phán. Thử thách đã hoàn tất. Từ nay, bất cứ ai còn nhục mạ hoặc chống đối cô ấy tức là chống lại ý chỉ của thần linh.”
Đám đông im lặng. Không ai dám công khai cãi lại Arion, nhưng những ánh mắt ngấm ngầm vẫn chĩa vào Lan Nhi, lạnh lẽo như dao.
Tối hôm đó, trong ngôi nhà nhỏ, Lan Nhi ngồi trước bàn, đặt Hoa Nguyệt Quang trong lọ nước. Cánh hoa vẫn tỏa sáng dịu dàng, chiếu sáng căn phòng.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào cánh hoa, thì thầm:
“Thần linh… thật sự đã chấp nhận mình sao?”
Nhưng trong lòng, ký ức về những ánh mắt nghi ngờ lại hiện về. Cô thấy rõ ràng: ánh sáng này chưa đủ để xua tan bóng tối trong trái tim con người.
Arion đứng dựa vào khung cửa, im lặng theo dõi. Sau một lúc, anh mới cất giọng:
“Ngươi đã làm tốt. Nhưng đừng nghĩ rằng mọi chuyện kết thúc. Sự nghi ngờ… đôi khi còn nguy hiểm hơn cả thú dữ.”
Lan Nhi ngẩng lên, ánh mắt ngấn nước.
“Vậy tôi phải làm gì?”
Arion nhìn cô, ánh sáng từ đóa hoa phản chiếu trong mắt anh.
“Không ai có thể khiến họ tin ngươi trong một ngày. Nhưng nếu ngươi tiếp tục đứng vững, tiếp tục chứng minh… dần dần, sẽ có người nhận ra.”
Lan Nhi cúi đầu, lòng vừa nặng trĩu vừa có chút hy vọng mong manh.
Ngày hôm sau, khi đi qua chợ, cô nghe thấy vài tiếng trẻ con hò reo:
“Cô ấy mang hoa về đó! Cô ấy thật sự làm được!”
Một cậu bé chạy lại gần, đôi mắt sáng lên:
“Chị ơi, mai sau em cũng muốn mạnh mẽ như chị!”
Lan Nhi khựng lại, nhìn thằng bé. Trong ánh mắt trẻ thơ ấy, cô thấy sự tin tưởng thuần khiết, không vẩn đục bởi nghi ngờ hay sợ hãi. Trái tim cô bỗng ấm lên.
Nhưng ngay sau đó, mẹ thằng bé kéo nó đi, ánh mắt cảnh giác nhìn Lan Nhi, rồi thì thầm điều gì đó. Cậu bé cúi đầu, lặng lẽ theo mẹ, nhưng vẫn ngoái lại nhìn cô, tiếc nuối.
Lan Nhi chôn chặt nụ cười chưa kịp nở. Bóng dáng hai mẹ con hòa vào đám đông.
Trên cao, từ ban công của quán rượu, gã râu quai nón đứng khoanh tay, ánh mắt lóe lên sự thù hận. Bên cạnh hắn, một bóng người áo choàng đen cúi xuống thì thầm:
“Ngươi đã thấy chưa? Hoa ấy chỉ chứng minh cô ta nguy hiểm hơn, chứ không vô hại. Sức mạnh ấy… một ngày nào đó sẽ thiêu rụi cả làng này.”
Gã râu quai nón nghiến răng, gật mạnh.
“Chúng ta sẽ không để con bé đó ở lại. Không bao giờ.”
Trong bóng tối, nụ cười hiểm ác lóe lên. Ngọn lửa nghi ngờ chưa hề tắt – nó chỉ đang chờ dịp để bùng cháy dữ dội hơn.