cánh cửa song song

Chương 9: Rừng vọng nguyệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan Nhi bước từng bước vào màn sương trắng dày đặc. Không khí ở đây nặng trĩu, ẩm ướt và thoảng mùi hương ngọt ngào khó tả. Ánh sáng từ bùa bạc trong tay cô khẽ rung động, tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu, dẫn lối giữa bóng tối.

Cô ngoái lại phía sau. Cổng rừng đã biến mất, thay bằng bức tường cây khổng lồ. Con đường duy nhất chỉ còn tiến về phía trước.

“Không quay lại được nữa rồi…” – cô thì thầm, siết chặt bùa trong tay.

Rừng Vọng Nguyệt đẹp đến kỳ lạ. Cây cối cao vút, lá tỏa ánh sáng bạc như được tắm trong ánh trăng vĩnh cửu. Thỉnh thoảng, một con bướm phát sáng bay vụt qua, để lại vệt sáng lấp lánh. Nhưng cái đẹp ấy lại đi kèm cảm giác rờn rợn. Từng tiếng lá xào xạc như thì thầm, từng bóng cây lay động như đang nhìn chằm chằm.

Lan Nhi cố bước thật nhanh, nhưng chỉ một lát sau, cô bỗng nghe tiếng gọi:

“…Nhi…”

Cô giật mình. Giọng nói ấy… là của mẹ.

“Lan Nhi, con về đi… đừng đi nữa…”

Cô quay phắt lại. Trong làn sương, bóng dáng mẹ hiện ra, gương mặt dịu dàng, ánh mắt chan chứa lo lắng.

“Mẹ…? Sao mẹ lại ở đây?” – Nước mắt bất giác ứa ra, cổ họng nghẹn lại.

Bóng dáng ấy dang tay, mỉm cười:
“Về thôi con… về nhà… nơi này không dành cho con…”

Lan Nhi run rẩy bước lên một bước. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, bùa bạc trong tay cô lóe sáng, tỏa ra luồng sáng dữ dội. Hình ảnh người mẹ tan vỡ như gương, vỡ vụn thành sương khói.

“Ảo ảnh…” – Lan Nhi lùi lại, tim đập thình thịch. “Mình suýt nữa… suýt nữa bị lừa.”

Cô tiếp tục đi. Nhưng càng đi, ảo ảnh càng nhiều. Có lúc là cha, lúc là bạn bè, có lúc lại chính là Arion với ánh mắt dịu dàng.

“Nếu ngươi ở lại đây… ta sẽ luôn ở bên…”

Lan Nhi gần như ngã quỵ. Ảo ảnh này khác, nó đánh vào nơi sâu thẳm cô khát khao. Nhưng một lần nữa, bùa bạc sáng lên, xua tan mọi hình bóng.

Lan Nhi thở hổn hển, quỳ xuống đất.
“Arion… nếu không có anh, chắc tôi đã lạc mất rồi…”

Khi cô ngẩng lên, không gian bỗng tối sầm. Sương mù tan ra, để lộ một khoảng trống lớn giữa rừng. Ở đó, một sinh vật khổng lồ đang chờ sẵn.

Nó giống như một con sói, nhưng thân thể phủ đầy bóng tối, đôi mắt đỏ rực như lửa. Hơi thở của nó tỏa ra khói đen, khiến cây cỏ héo úa dưới chân.

Lan Nhi cứng đờ, mồ hôi túa ra lạnh ngắt.
“Quái… thú…”

Con quái vật gầm lên, tiếng vang chấn động cả khu rừng. Nó lao tới, tốc độ nhanh kinh hoàng.

Lan Nhi hét lên, lăn người sang bên. Móng vuốt sắc lẹm cắm xuống đất, tạo hố sâu nứt nẻ.

“Không… không thể nào! Mình làm sao mà đánh lại nó…”

Cô nhìn quanh, tuyệt vọng. Không vũ khí, không phép mạnh. Chỉ có đôi tay run rẩy và bùa bạc đang sáng nhạt dần.

Con quái vật lại lao tới. Lần này, Lan Nhi vung tay theo bản năng. Một tia sáng bạc bùng lên từ bùa, tạo ra một lớp khiên mỏng chắn trước người cô.

“ẦM!”

Va chạm khiến Lan Nhi văng ra xa, đập mạnh vào thân cây. Cô ho sặc sụa, nhưng khi ngẩng lên, con quái vật đã khựng lại, rít gào khó chịu vì lớp ánh sáng kia.

“…Nó… sợ ánh sáng sao?”

Lan Nhi run rẩy đứng dậy, siết chặt bùa, dồn chút sức lực cuối cùng. Ánh sáng lại bùng lên, lần này mạnh hơn, quét ngang qua quái thú. Nó tru lên đau đớn, thân thể tan rã thành khói đen, biến mất trong bóng tối.

Lan Nhi khuỵu xuống, toàn thân mệt lả. Cô không thể tin mình vừa sống sót.

Bùa bạc trong tay nóng ấm, như thì thầm nhắc nhở: “Hãy tin vào chính mình.”

Cô ngồi thở dốc thật lâu, rồi gượng đứng lên. Phía trước, sâu trong rừng, ánh sáng dịu kỳ lạ tỏa ra. Giữa màn đêm, như có một đóa hoa đang nở, sáng như vầng trăng nhỏ bé.

Lan Nhi nuốt nước bọt, đôi mắt ánh lên quyết tâm.
“Đó… chắc chắn là Hoa Nguyệt Quang.”

Cô bước đi, chậm rãi nhưng kiên định. Dù con đường còn đầy hiểm nguy, cô biết mình đã vượt qua cửa ải đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×