cánh cửa song song

Chương 12: Âm Mưu Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm buông xuống, bóng trăng bạc phủ kín mái nhà tranh. Trong khi dân làng đã chìm vào giấc ngủ, ở một căn hầm rượu bỏ hoang cuối con phố, vài bóng người tụ tập.

Ánh đuốc leo lét hắt bóng lên tường, méo mó và bất an. Gã râu quai nón – người hô hào chống Lan Nhi mạnh mẽ nhất – đứng giữa vòng tròn, giọng trầm khàn nhưng đầy căm phẫn.

“Các ngươi đã thấy rồi. Con bé ấy trở về với Hoa Nguyệt Quang trong tay. Tất cả coi đó là dấu hiệu thần linh thừa nhận… nhưng ta thì không! Một kẻ lạ mặt, đột nhiên xuất hiện, lại vượt qua được thử thách mà bao đời người trong làng chưa chắc làm nổi? Các ngươi không thấy có gì bất thường sao?”

Một phụ nữ trung niên cau mày, lo lắng:
“Nhưng luật là luật… Trưởng lão cũng đã công bố. Nếu chống lại…”

Gã đập mạnh tay xuống bàn, làm chén rượu rung lên.
“Luật chỉ bảo chúng ta không thể trục xuất. Nhưng luật đâu cấm chúng ta… loại bỏ hiểm họa khi nó còn chưa kịp bùng nổ?”

Cả căn hầm chìm vào im lặng. Vài người liếc nhìn nhau, ánh mắt dao động.

Rồi từ bóng tối, một giọng nói khàn khàn vang lên, không giống giọng ai trong làng:
“Các ngươi lo sợ… là đúng.”

Mọi người giật mình. Một bóng đen tách khỏi góc hầm, như từ trong hư không bước ra. Đó là một kẻ khoác áo choàng dài, mũ trùm kín mặt.

Người phụ nữ thét khẽ:
“Ngươi… là ai?”

Kẻ đó cười khẩy, tiếng cười như gió rít trong khe đá.
“Chỉ là kẻ mang đến sự thật. Các ngươi muốn biết con bé kia là gì không? Nó không phải phúc lành, mà là tai họa. Hoa Nguyệt Quang chấp nhận nó… chính là bằng chứng dòng máu nó mang trong người không bình thường.”

Gã râu quai nón nhíu mày:
“Dòng máu?”

Kẻ áo choàng tiến gần, từng bước kéo theo làn khí lạnh rợn người.
“Đúng vậy. Nó mang dòng máu cổ xưa – thứ đã từng khiến cả Eryndor rung chuyển. Thần linh? Đừng ngây thơ. Thứ chảy trong huyết quản nó… là sức mạnh sẽ mở cánh cửa cho bóng tối tràn vào.”

Một làn thì thầm lan ra, ai nấy đều rùng mình.

Người áo choàng nghiêng đầu, đôi mắt đỏ rực lóe sáng trong bóng tối:
“Nếu các ngươi không muốn ngày mai làng này chìm trong máu, hãy hành động. Ta có thể… chỉ đường cho các ngươi.”

Gã râu quai nón siết chặt nắm tay.
“Nói đi. Chúng ta phải làm gì?”

Trong hầm rượu, tiếng cười lạnh kéo dài, hòa với ánh lửa chập chờn, như có thứ gì u ám vừa gieo rễ xuống lòng người.

Cùng lúc đó, trong ngôi nhà nhỏ, Lan Nhi giật mình tỉnh dậy. Cô mơ thấy một cơn ác mộng: cánh cửa khổng lồ nứt vỡ, bóng tối tràn ra, nuốt chửng cả ngôi làng. Và trong bóng tối ấy, một giọng cười ma quái thì thầm bên tai cô:

“Ngươi chính là chìa khóa…”

Cô ôm ngực, mồ hôi vã ra. Ánh sáng Hoa Nguyệt Quang trên bàn lấp lánh, nhưng hôm nay, thay vì ấm áp, nó lại run rẩy yếu ớt, như bị thứ gì che khuất.

“Có chuyện… không ổn.” – cô thì thầm.

Ngày hôm sau, Arion quan sát không khí trong làng, nét mặt càng lúc càng nghiêm nghị. Dân làng cư xử với Lan Nhi lạnh nhạt hơn cả trước kia. Họ né tránh, nói chuyện thì thầm, vài ánh mắt còn lóe lên sự thù ghét lạ lùng.

Lan Nhi cảm nhận rõ, nhưng cô cố tỏ ra bình tĩnh. Dù vậy, nỗi sợ dâng lên trong lòng: Mình đã làm gì sai sao?

Arion chặn bước một người đàn ông ở chợ, hỏi thẳng:
“Ngươi nhìn cô ấy với ánh mắt gì thế?”

Người đàn ông lảng tránh:
“Ta… ta chỉ nghĩ cho sự an toàn của làng thôi.”

Arion nhíu mày, ánh mắt sắc như gươm. Nhưng gã kia vội vã bỏ đi, không dám quay lại.

Arion đứng đó, mắt nhìn xa xăm. Anh cảm thấy một luồng khí lạ, như hắc ám đang len lỏi qua từng mái nhà.

Đêm lại xuống. Trong rừng ngoài làng, gã râu quai nón cùng vài người khác tập trung theo lời kẻ áo choàng. Hắn vạch ra một vòng ma trận kỳ dị trên đất, ánh sáng đỏ sẫm tỏa ra.

Lan Nhi bất ngờ cảm thấy tim nhói buốt, như có sợi dây vô hình siết chặt. Cô bật dậy khỏi giường, tay run rẩy, ánh mắt hoảng loạn.

Ngoài kia, trăng mờ đi, mây đen kéo đến che phủ. Gió rít qua khe cửa, mang theo tiếng thì thầm mơ hồ:

“Ngươi không thể trốn thoát… Ngươi sẽ mở cánh cửa cho ta…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×