Buổi sáng hôm ấy, khi Lan Nhi ra giếng múc nước, cô lập tức nhận ra điều lạ: nước trong vốn trong vắt nay vẩn đục, phủ một lớp màng đen mỏng. Trẻ con đi ngang thở dốc, kêu “khó ngửi quá”, còn người lớn thì chỉ chau mày rồi lặng lẽ bỏ đi, như cố tình không nhìn thấy.
Khi cô đặt gàu nước xuống, tay run lên vì lạnh. Không phải cái lạnh thường ngày, mà là một cơn buốt rát lạ lùng, lan dọc từ ngón tay đến tim.
Trong đầu lại vang lên những tiếng thì thầm mơ hồ:
“Ngươi cảm thấy rồi sao… máu ngươi… là chìa khóa…”
Lan Nhi vội giật tay lại, hít mạnh không khí.
Khắp làng, sự bất thường lan rộng. Cây cối ven đường, lá héo rũ dù mới vào mùa mát. Vài con bò, dê bị nổi những mảng lông xám kỳ quái, mắt đỏ ngầu, gầm gừ như thú dữ.
Đêm đó, nhiều người làng cùng kể chung một cơn ác mộng: cánh cửa nứt vỡ, bóng tối nuốt chửng mái nhà, và một giọng cười xa xăm rền vang.
Arion bước đi trên con đường chính, ánh mắt lạnh lùng quan sát. Anh khụy gối xuống, đưa tay sờ lớp đất bên gốc cây. Đất lạnh buốt, và khi anh rút tay lên, trên da dính một vệt nhờn đen nhánh.
Ánh mắt anh lóe lên tia cảnh giác.
“Tà khí… Không thể nhầm được.”
Anh quay lại nhìn Lan Nhi, đang đứng gần đó với vẻ mặt hoang mang. Cô cảm thấy rõ có gì đó bất ổn, tim đập dồn dập.
“Arion… thứ này… nó làm em thấy… lạ lắm.” – cô buột miệng, giọng run.
Anh bước đến gần, mắt nhìn sâu vào cô:
“Ngươi cảm nhận được?”
Cô gật nhẹ, tay ôm ngực.
“Nó… như đang gọi em.”
Arion im lặng. Trong mắt anh thoáng hiện một nỗi lo sợ, nhưng anh không nói gì thêm, chỉ siết chặt thanh kiếm bên hông.
Buổi tối, khi làng vừa nhóm lửa nấu ăn, bỗng vang lên tiếng hét thất thanh. Một đàn gia súc bỗng hóa điên, đôi mắt đỏ rực, gào rú và lao vào phá phách. Vài đứa trẻ suýt bị húc ngã, may được người lớn kéo đi kịp.
Người dân hoảng loạn. “Quái vật! Quái vật xâm nhập!”
Arion rút kiếm, lao đến chém gãy sừng con bò đầu đàn. Nhưng máu nó phun ra lại đen đặc, bốc khói, và từ vết thương mọc ra những tua thịt đỏ rực.
Lan Nhi hét lên, lùi lại. Những con vật biến dị gầm gừ, khí đen bốc lên mù mịt.
Arion nghiến răng:
“Không phải quái vật bình thường… Đây là dấu vết của Hắc Sứ.”
Lan Nhi nắm chặt tay, không biết phải làm gì. Trái tim cô như bị bóp nghẹt, nhưng cùng lúc, trong đầu vang vọng một tiếng thì thầm:
“Ngươi có thể khiến chúng phục tùng… chỉ cần mở lòng đón nhận…”
Một cơn đau nhói chạy dọc khắp cơ thể. Cô quỳ xuống, ôm đầu.
Arion liếc nhanh, thấy đôi mắt cô ánh lên tia sáng bạc kỳ lạ, rồi lập tức tối sầm lại, như đang tranh đấu với bóng đen vô hình.
“Lan Nhi!” – anh hét, vừa chém ngã thêm một con biến dị, vừa chạy về phía cô.
Cô gào lên:
“Có… một giọng nói trong đầu em! Nó… Nó bảo em là chìa khóa!”
Arion vung kiếm chém bay sợi tua đen vừa vươn tới gần cô, rồi quỳ xuống giữ chặt vai cô:
“Nghe ta đây! Đừng để nó chiếm lấy ngươi. Hắc Sứ muốn lợi dụng dòng máu ngươi – nhưng ngươi không thuộc về hắn!”
Lan Nhi run rẩy, mắt rưng rưng.
“Em… em không biết phải làm sao…”
Arion siết vai cô mạnh hơn, giọng dứt khoát:
“Tin vào chính mình. Hãy nhớ – ngươi đã vượt qua bóng tối trong Rừng Vọng Nguyệt. Nếu có thể vượt qua bản ngã, ngươi cũng có thể chống lại hắn.”
Lan Nhi cắn chặt môi. Cô nhắm mắt, dồn toàn bộ ý chí vào việc xua đi tiếng thì thầm. Một tia sáng mỏng manh lóe lên từ lòng bàn tay cô – cùng màu với Hoa Nguyệt Quang.
Khi ánh sáng lan rộng, đàn gia súc biến dị rú lên, khí đen trên cơ thể chúng bốc khói rồi tan biến. Một số gục xuống chết, số còn lại lảo đảo bỏ chạy vào rừng.
Cả làng im phăng phắc. Mọi ánh mắt dồn vào Lan Nhi, người vẫn quỳ trên đất, bàn tay sáng rực, khuôn mặt đẫm mồ hôi.
Nhưng thay vì biết ơn, tiếng thì thầm lại rộ lên từ dân làng:
“Ngươi thấy chưa? Chính nó làm bọn súc vật phát điên!”
“Không sai! Nó và tà khí có liên hệ!”
“Tai họa! Nó sẽ giết chết cả làng này!”
Lan Nhi ngẩng lên, đôi mắt hoảng loạn. Những lời buộc tội như mũi dao đâm vào tim.
Arion đứng chắn trước mặt cô, giọng rền vang:
“Im miệng! Nếu không có cô ấy, các ngươi đã chết dưới nanh vuốt của lũ quái vật kia rồi!”
Nhưng đám đông không nguôi. Họ lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, nghi ngờ, như nhìn một kẻ mang dịch bệnh.
Lan Nhi cảm thấy ngực mình nghẹn lại. Cô muốn hét rằng mình không phải tai họa, nhưng giọng nghẹn trong cổ.
Trên cao, mây đen kéo đến, che khuất trăng sao. Một cơn gió lạnh quét qua, mang theo tiếng cười ma quái vọng về từ sâu trong rừng:
“Đúng thế… Hãy nghi ngờ nó… Hãy ruồng bỏ nó… để rồi nó sẽ chỉ còn ta…”
Lan Nhi rùng mình. Cô biết – Hắc Sứ đã bắt đầu để mắt trực tiếp đến mình.