cánh cửa song song

Chương 14: Bóng tối trong tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan Nhi ngồi co ro ở góc giường, ánh sáng Hoa Nguyệt Quang trên bàn lấp lánh nhưng chẳng đủ để xua đi u ám trong lòng. Ngoài kia, làng đã chìm vào yên tĩnh, nhưng cô nghe rõ những tiếng thì thầm ban ngày vẫn còn vang vọng trong đầu.

“Chính nó làm bọn súc vật phát điên.”
“Tai họa… nó sẽ giết chết cả làng này.”
“Đuổi nó đi… trước khi quá muộn.”

Mỗi câu nói như mũi dao cứa vào tim.

Cô ôm đầu, hít thở dồn dập. Mình đâu muốn chuyện đó xảy ra… Mình đã cứu họ… tại sao họ vẫn nhìn mình như quái vật?

Nước mắt rơi lã chã.

Đêm ấy, giấc mơ lại tìm đến.

Lan Nhi thấy mình đứng giữa quảng trường làng, xung quanh là những gương mặt hằn học. Họ hô vang, gậy gộc chỉ vào cô. Trưởng lão lạnh lùng phán:

“Ngươi là tai họa. Ngươi phải bị trục xuất.”

Cô gào lên:
“Không! Cháu đã mang Hoa Nguyệt Quang về! Cháu đã cứu mọi người!”

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười giễu cợt.

Đột nhiên, mặt đất nứt toác. Từ khe nứt, bóng tối dâng lên, nuốt chửng từng người. Tiếng hét, tiếng khóc vang vọng. Và rồi, từ trong hố đen, một hình dáng khổng lồ trồi lên: bóng người với đôi mắt đỏ rực, phủ bóng cả bầu trời.

“Ngươi là chìa khóa…” – giọng nói trầm rền, như dội vào tận xương tủy. – “Ngươi không thuộc về nơi này. Hãy đến với ta. Ở đó… ngươi sẽ không bao giờ bị ruồng bỏ nữa.”

Lan Nhi run rẩy, ngã quỵ. Trong phút chốc, cô cảm thấy muốn gật đầu. Muốn được giải thoát khỏi ánh mắt nghi ngờ, khỏi những lời buộc tội.

Một bàn tay đặt lên vai cô.

Lan Nhi ngẩng lên, thấy Arion đứng ngay trước mặt. Dù gương mặt anh trong mơ mờ ảo, nhưng ánh mắt kiên định sáng ngời.

“Ngươi định bỏ cuộc thật sao? Ngươi đã từng đứng dậy trong Rừng Vọng Nguyệt. Sao giờ lại quỳ gối trước bóng tối?”

Cô lắc đầu, nước mắt giàn giụa:
“Em… em mệt lắm. Em không chịu nổi nữa…”

Arion nắm chặt vai cô, giọng dứt khoát:
“Ngươi không phải tai họa. Ngươi là ngọn lửa còn chưa kịp bùng cháy. Nếu buông xuôi, tất cả nỗ lực trước đó sẽ trở thành vô nghĩa.”

Ánh sáng từ đôi mắt anh hòa vào bóng tối, rồi lan ra, đẩy lùi sự u ám quanh cô.

Lan Nhi choàng tỉnh, thở hổn hển. Giọt mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Cô đưa mắt nhìn quanh – Arion đang đứng ngoài hiên, lưng tựa cột gỗ, canh gác trong đêm.

Cô siết chặt ga giường. Trong lòng vẫn nặng nề, nhưng tia sáng nhỏ bé vừa rồi níu giữ cô khỏi vực sâu.

Cô thì thầm, như nhắc chính mình:
“Không… mình không được buông xuôi. Mình phải chứng minh… ít nhất là với chính bản thân.”

Ánh sáng từ Hoa Nguyệt Quang bỗng khẽ run lên, dịu dàng như đồng tình.


Sáng hôm sau, khi bước ra khỏi nhà, ánh mắt dân làng vẫn lạnh lẽo. Nhưng Lan Nhi không cúi đầu như trước. Nỗi đau vẫn đó, nhưng cô bắt đầu học cách chịu đựng.

Tuy vậy, trong bóng tối cuối con đường, kẻ áo choàng đen đang lặng lẽ quan sát, đôi mắt đỏ rực sáng lên. Nụ cười lạnh thoáng hiện nơi khóe môi:

“Cứ chống cự đi… rồi ngươi sẽ biết, ngọn lửa yếu ớt kia không thể nào chống lại màn đêm vĩnh hằng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×