cánh cửa song song

Chương 15: Ngọn giáo trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ở Eryndor phủ xuống làng biên giới với màu đen nặng nề hơn thường lệ. Những vì sao như ẩn mình sau mây, để lại khoảng trời lạnh lẽo, tịch mịch.

Lan Nhi ngồi trước ngọn đèn dầu trong căn phòng nhỏ. Ngọn lửa vàng run rẩy, chiếu lên gương mặt cô vệt sáng yếu ớt. Từ ngày mang về Hoa Nguyệt Quang, cô những tưởng đã có thể an lòng. Nhưng ánh mắt dân làng, những tiếng thì thầm sau lưng, vẫn như vết thương chưa bao giờ lành.

Ngoài hiên, gió rít qua khe cửa, kéo theo mùi ẩm mục khó chịu. Cô chợt nhớ đến giấc mơ ám ảnh đêm trước: bóng tối, đôi mắt đỏ, và giọng nói lôi kéo. Bất giác, Lan Nhi rùng mình.

Cánh cửa khẽ kẽo kẹt. Cô ngẩng lên:
“Arion?”

Không có tiếng đáp. Chỉ là bóng tối mênh mông ngoài kia.

Bỗng, một tiếng động lạ vang lên từ phía sau nhà. Lan Nhi cau mày, bước ra ngoài. Trăng lấp ló sau đám mây, soi lờ mờ những bóng người thấp thoáng quanh vườn.

Cô khựng lại. Bốn, năm gã đàn ông làng, áo choàng trùm đầu, tay cầm giáo, dao thô sơ.

Một người trong đó khạc nhổ xuống đất, giọng rít lên:
“Con bé này mang tai họa đến cho làng. Hôm nay, chúng ta kết thúc nó.”

Tim Lan Nhi đập loạn.
“Các bác… các bác làm gì vậy? Cháu… cháu đã cứu làng mà!”

Một gã cười gằn:
“Cứu ư? Nếu không có mày, tà khí đã không bén đến đây. Mày chính là mồi lửa dẫn nó đến!”

Họ lao tới.

Lan Nhi quay người bỏ chạy. Chân vấp vào đất đá, suýt ngã. Cơn hoảng loạn khiến hơi thở dồn dập, mắt nhòa đi. Tiếng bước chân nện sau lưng, tiếng vũ khí lách cách, càng làm nỗi sợ dâng cao.

Không… mình không muốn chết…

Cô gập người, tránh cú đâm giáo sượt qua vai. Cơn đau rát khiến máu chảy loang áo.

Một gã khác gầm lên:
“Đừng để nó thoát! Giết nó đi!”

Ngay khi mũi dao giáng xuống, ánh sáng lóe lên.

Choang!

Thanh kiếm dài chắn ngang, tia lửa tóe ra. Arion xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng.

Anh hất mạnh, gã đàn ông loạng choạng ngã xuống đất. Tiếng thép va chạm vang rền giữa đêm tối.

“Các ngươi mất trí rồi sao?” – giọng Arion trầm rền, phẫn nộ. – “Tấn công một cô gái không có vũ khí, các ngươi còn xứng là con người nữa không?”

Một gã khác gào lên, ánh mắt đỏ ngầu bất thường:
“Nó là tai họa! Nếu không giết nó, cả làng sẽ chết!”

Arion lùi về phía Lan Nhi, chắn trước mặt cô.
“Đừng sợ. Ta ở đây.” – anh nói nhỏ, nhưng dứt khoát.

Nhóm người đồng loạt lao vào. Kiếm trong tay Arion vẽ nên vòng sáng bạc, đẩy lùi từng mũi giáo, từng lưỡi dao. Nhưng sự cuồng loạn trong mắt họ khiến anh nhíu mày.

Đây không phải nỗi sợ bình thường. Có thứ gì đó… đang thao túng họ.

Lan Nhi ôm lấy cánh tay bị thương, run rẩy nhìn cảnh hỗn loạn. Tiếng hét, tiếng kim loại chát chúa vang vọng. Trong khoảnh khắc, cô thấy rõ gương mặt một gã đàn ông: đôi mắt đỏ ửng, tơ máu giăng khắp, hệt như những con thú bị tà khí biến dị.

Cái này… không phải do họ tự quyết…

Cô cắn môi, nước mắt trào ra. Trái tim nhói lên – họ là những người nông dân hiền lành mà cô từng chào hỏi, giờ biến thành kẻ sát nhân điên loạn.

Arion quát lớn:
“Lùi lại!”

Ánh sáng xanh bùng lên từ lòng bàn tay anh. Một luồng gió mạnh quét ngang, hất tung nhóm người ra xa. Họ ngã dúi dụi xuống đất, rên rỉ. Nhưng chỉ thoáng chốc, họ lại bật dậy, lao vào như những con rối.

Arion nghiến răng. “Tà khí… đã bám rễ trong tâm trí họ rồi.”

Anh vung kiếm, tạo ra vòng tròn ánh sáng quanh mình và Lan Nhi, buộc nhóm người không thể tiến lại gần.

Cả hai thở hổn hển. Lan Nhi thì thào, giọng run rẩy:
“Arion… họ… họ không còn là chính mình nữa phải không?”

Anh gật khẽ, ánh mắt tối lại.
“Đúng. Ai đó… hoặc thứ gì đó… đang thao túng nỗi sợ hãi trong họ, biến nó thành bạo lực.”

Lan Nhi ôm ngực, lòng dấy lên cảm giác bất an. Là hắn… Hắc Sứ.

Cuối cùng, tiếng trống lớn vang lên từ trung tâm làng. Dân làng khác kéo đến, thấy cảnh hỗn loạn liền xông vào can ngăn. Nhóm người kia như bừng tỉnh, ngã gục xuống đất, mắt trở lại bình thường, miệng lẩm bẩm không nhớ gì.

Trưởng lão vội vã chạy đến, gương mặt căng thẳng. Nhìn Lan Nhi đầy máu, rồi nhìn Arion đang chắn trước cô, ông chỉ biết lặng im.

Arion cất giọng lạnh:
“Nếu còn một lần nữa, ta sẽ không nương tay. Dù là ai, ta cũng sẽ bảo vệ cô ấy.”

Lời tuyên bố vang vọng trong đêm, như mũi dao cắm thẳng vào bầu không khí vốn đã căng thẳng.

Lan Nhi lặng lẽ cúi đầu, tim đập hỗn loạn. Máu nơi vai vẫn rỉ ra, nhưng thứ đau đớn nhất lại nằm sâu trong lòng.

Họ… thực sự muốn giết mình.

Trong bóng tối, một làn gió lạnh lướt qua. Ở nơi không ai để ý, một bóng đen mờ ảo thoáng hiện, đôi mắt đỏ rực sáng lên trong thoáng chốc, rồi tan biến như chưa từng tồn tại.

“Hãy để bóng tối trong ngươi trỗi dậy… chỉ có ta mới cho ngươi nơi thuộc về."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×