Buổi sáng phủ sương dày trên mái nhà tranh, tiếng gà gáy vọng lẫn trong tiếng gió rít qua tán cây khô. Không khí trong làng biên giới nặng nề khác thường, như thể tất cả đang chờ đợi một điều gì đó sắp xảy ra.
Lan Nhi quấn thêm lớp áo mỏng, bước ra khỏi căn nhà nhỏ. Vai cô vẫn còn đau, nhưng vết thương đã đỡ nhiều sau đêm dài dưỡng sức. Ánh mắt dân làng lướt qua cô, lạnh lùng và cảnh giác, khiến trái tim cô se thắt.
Arion đi ngay phía sau, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người. Chỉ cần ai lộ ý định thù địch, anh lập tức chặn lại. Từ sau sự kiện đêm đó, không ai dám công khai tấn công Lan Nhi nữa, nhưng sự thù ghét thì chưa hề biến mất.
Đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ phía con đường đất dẫn vào làng. Dân làng ngẩng đầu nhìn, xôn xao. Một bóng người khoác áo choàng dài, đầu đội mũ trùm, cưỡi ngựa đen như mực tiến vào.
Người lạ dừng trước cổng làng, xuống ngựa. Ánh mắt hắn – hoặc là cô – ẩn sau lớp mũ trùm, chỉ lóe lên tia sáng khó đoán.
Trưởng lão chống gậy bước ra, giọng nghiêm nghị:
“Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?”
Người lạ khẽ cười, giọng nam trầm ấm, pha chút mỉa mai:
“Chỉ là một kẻ hành hương tình cờ đi ngang. Nhưng… ta nghe nói nơi đây từng có Hoa Nguyệt Quang nở rộ. Ta muốn tận mắt chứng kiến.”
Câu nói ấy khiến dân làng xôn xao. Ánh mắt nhiều người dồn về Lan Nhi – người duy nhất biết rõ về Hoa Nguyệt Quang.
Lan Nhi khựng lại, tim đập nhanh. Tại sao hắn biết?
Arion bước lên chắn trước cô, ánh mắt cảnh giác:
“Chuyện của làng này không cần kẻ ngoài xen vào. Đi đi.”
Người lạ bật cười khẽ, cởi mũ trùm. Đó là một chàng trai khoảng hai mươi lăm tuổi, gương mặt góc cạnh, đôi mắt xám bạc sáng lạ thường. Hắn đưa tay chào lịch thiệp:
“Xin lỗi nếu khiến các vị nghi ngờ. Ta tên Kael. Chỉ là kẻ lữ hành, nhưng ta có chút hiểu biết về tà khí. Và… ta nghĩ có thể giúp.”
Dân làng rì rầm, một vài gương mặt sáng lên hi vọng. Tà khí gần đây khiến họ bất an, mất ngủ, cây cối chết héo, gia súc lạ thường. Nếu người này thật sự có cách, thì họ có lẽ thoát khỏi ác mộng.
Trưởng lão nhìn Kael dò xét. “Ngươi có thể chứng minh chứ?”
Kael mỉm cười, giơ tay. Một luồng ánh sáng bạc phát ra, thanh khiết và sắc bén, tỏa khắp quảng trường. Dân làng nhất loạt kêu lên khi cảm thấy không khí bỗng nhẹ đi, mùi tanh nồng tà khí tan biến trong khoảnh khắc.
Ánh mắt mọi người chuyển từ nghi ngờ sang kinh ngạc. Một vài người quỳ sụp, thốt lên:
“Thần linh đã gửi ông đến!”
Lan Nhi siết chặt tay, trái tim vừa dấy lên hy vọng vừa đầy lo âu. Ánh sáng ấy thật… khác thường. Trong giây phút, cô thoáng cảm thấy lạnh sống lưng, như thể sau luồng sáng kia ẩn giấu một điều gì không minh bạch.
Arion thì hoàn toàn không che giấu sự nghi ngờ. Anh đứng chắn trước Lan Nhi, giọng lạnh như sắt:
“Ánh sáng đẹp không có nghĩa là trái tim cũng sáng. Kael, mục đích thật sự của ngươi là gì?”
Kael không hề nao núng. Anh ta nhìn thẳng vào Arion, khóe môi cong thành nụ cười nhạt.
“Ta chỉ muốn giúp. Nhưng nếu sự hiện diện của cô gái kia thật sự là nguyên nhân gây ra hỗn loạn…” – ánh mắt bạc lướt sang Lan Nhi – “…thì ta càng phải ở lại để chắc chắn.”
Câu nói ấy khiến tim Lan Nhi nhói buốt. Dân làng lập tức xì xào, vài người gật gù, vài người nhìn cô bằng ánh mắt nặng nề.
Arion siết chặt cán kiếm, ánh mắt lóe lên lửa giận.
“Cô ấy không phải tai họa. Đừng để những lời rác rưởi lặp lại ở đây.”
Bầu không khí căng thẳng đến mức chỉ cần một cử động sai, lưỡi kiếm sẽ tuốt khỏi vỏ.
Kael vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Anh ta khẽ cúi đầu:
“Ta không có ý xúc phạm. Nhưng sự thật cần phải được chứng minh… và ta sẽ ở đây, cùng các người, cho đến khi tìm ra.”
Buổi chiều hôm đó, dân làng tranh nhau mời Kael về ở tại nhà họ. Người thì tin rằng anh ta là vị cứu tinh, người khác thì dè chừng nhưng vẫn mong anh ta hóa giải được tà khí.
Lan Nhi thì chỉ đứng lặng, nhìn bóng lưng Kael khuất dần sau đám đông. Trong lòng cô trào dâng cảm giác mơ hồ: vừa bất an, vừa tò mò.
Anh ta thật sự là ai? Đồng minh… hay kẻ của Hắc Sứ?
Arion đặt tay lên vai cô, giọng thấp chỉ đủ hai người nghe:
“Đừng tin hắn quá sớm. Ánh mắt hắn… không đơn thuần là của một kẻ lữ hành.”
Lan Nhi khẽ gật, nhưng nỗi lo trong lòng không hề giảm.
Đêm xuống. Trên cao, trăng sáng bạc vằng vặc, chiếu lên mái nhà làng. Lan Nhi nhìn qua cửa sổ, thấy Kael đứng ngoài quảng trường, đôi mắt bạc lấp lánh trong bóng trăng, dõi về phía căn nhà của cô.
Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm giác như bị xuyên thấu, mọi bí mật trong tim đều bị nhìn thấy. Một luồng rùng mình chạy dọc sống lưng.
Cô khép vội cửa, ngồi phịch xuống giường, lòng dấy lên một câu hỏi khắc khoải:
Liệu Kael là ánh sáng… hay chỉ là một chiếc mặt nạ che giấu bóng tối?