cánh cửa song song

Chương 18: Gương mặt giả dối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, làng biên giới nhộn nhịp khác lạ. Trên quảng trường, Kael đứng giữa đám đông, áo choàng bạc phản chiếu ánh nắng, đôi mắt sáng khiến người ta khó rời.

Anh ta khẽ đưa tay, luồng sáng bạc một lần nữa tỏa ra, bao phủ cả đàn gia súc đang run rẩy. Lập tức, chúng bình tĩnh trở lại, ánh mắt thôi vằn đỏ. Dân làng reo hò, người khóc vì vui mừng, người quỳ xuống cảm tạ.

“Thần linh thật sự gửi anh đến!” – một bà lão nắm chặt tay Kael, rưng rưng nước mắt.
“Ngài hãy ở lại đây, cứu chúng tôi khỏi tà khí.” – một người đàn ông khẩn cầu.

Kael mỉm cười điềm đạm, không quá kiêu căng cũng chẳng quá khiêm nhường. “Ta chỉ làm những gì trong khả năng. Nhưng sự tin tưởng của mọi người… ta sẽ không phụ.”

Lan Nhi đứng ngoài rìa, lòng trào lên cảm giác lạc lõng. Mọi ánh mắt từng căm ghét cô, giờ chuyển sang tôn thờ Kael. Nếu hôm trước họ còn thì thầm về “tai họa”, thì hôm nay, từ cửa miệng họ chỉ còn “cứu tinh”.

Chỉ trong một đêm… tất cả đã đổi thay.

Arion đứng cạnh, ánh mắt sắc lạnh dõi về Kael. Anh không tham gia đám đông, chỉ im lặng quan sát. Càng nhìn, anh càng thấy sự hoàn hảo của Kael chẳng khác nào một lớp mặt nạ.

Đến trưa, Kael mang theo giỏ thảo dược đến gõ cửa nhà Lan Nhi.

“Ta nghe nói cô bị thương.” – anh ta mỉm cười, chìa ra lọ thuốc nhỏ. – “Thảo dược này có thể giúp lành nhanh hơn.”

Lan Nhi thoáng bối rối. Cô chưa kịp đáp, Arion đã đứng chắn ngay ngưỡng cửa.
“Cảm ơn. Nhưng chúng tôi không cần.”

Kael nhướng mày, không giận dữ, chỉ cười khẽ. “Anh quá cảnh giác rồi, Arion. Ta đâu phải kẻ thù.”

“Người không phải bạn thì có thể là gì khác?” – Arion đáp gọn, ánh mắt như lưỡi kiếm.

Bầu không khí đặc quánh. Lan Nhi vội chen vào:
“Cảm ơn anh Kael. Thảo dược… để đó, tôi sẽ dùng thử.”

Cô nhận lấy, nhưng tim đập mạnh vì ánh mắt khó đoán của Kael – vừa dịu dàng, vừa như xuyên thấu tận đáy lòng.

Những ngày sau, Kael nhanh chóng hòa nhập. Anh giúp dân làng sửa chuồng trại, dạy trẻ con trò chơi mới, thậm chí giúp thợ rèn đẩy lùi cơn ho kéo dài bằng thảo dược. Càng lúc, mọi người càng tin rằng sự xuất hiện của anh là phúc lành.

Chỉ có Arion và Lan Nhi giữ khoảng cách.

Ban đêm, khi ánh lửa bập bùng giữa quảng trường, dân làng tụ tập nghe Kael kể chuyện lữ hành: những thành phố rực rỡ, những cánh rừng bí mật, những trận chiến với quái vật. Mỗi câu chuyện như có ma lực, hút lấy tâm trí người nghe.

Lan Nhi cũng bị cuốn theo, đôi mắt sáng lên hiếu kỳ. Nhưng mỗi khi ánh mắt Kael bất ngờ chạm vào cô, tim cô lại run lên kỳ lạ – không phải sự an toàn, mà là một cảm giác bị trói buộc, khó thở.

Một tối, Kael bất ngờ tìm đến khi Lan Nhi đang ngồi viết vài dòng ghi chú về Eryndor.

“Em vẫn chưa quen nơi này nhỉ?” – giọng anh ta trầm ấm, nhưng ẩn sau là điều gì đó khó đoán.

Lan Nhi ngẩng lên. “Anh… biết?”

Kael mỉm cười, bước lại gần, cúi xuống nhìn những dòng chữ nguệch ngoạc bằng tiếng viết của thế giới thực.
“Ta đã đi nhiều nơi. Không chữ viết nào lạ với ta. Em không thuộc về Eryndor… đúng không?”

Câu hỏi như mũi dao. Lan Nhi nghẹn lại, đôi tay siết chặt quyển sổ.

Trước khi cô kịp đáp, Arion từ ngoài bước vào, ánh mắt tối sầm.
“Đủ rồi. Ra ngoài.”

Kael cười nhạt, thẳng người. “Ta chỉ tò mò thôi. Đừng quá căng thẳng, Arion.”

Anh ta quay đi, nhưng khi lướt qua Lan Nhi, giọng thì thầm khe khẽ:
“Mỗi người đều có bí mật. Đừng để nó biến thành xiềng xích.”

Cửa đóng sầm. Lan Nhi ngồi chết lặng, tim đập dồn dập. Cô thấy rõ Arion siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên.

“Đừng tin hắn.” – anh nói, giọng trầm như gầm. – “Hắn không phải cứu tinh. Hắn đang tìm kiếm thứ gì từ em.”

Lan Nhi gật khẽ, nhưng ánh mắt vẫn thoáng run rẩy. Cô không biết Kael thật sự muốn gì… chỉ biết rằng kể từ khi hắn đến, thế giới của cô càng thêm chao đảo.

Đêm khuya, Kael đứng một mình ở rìa làng, ngước nhìn bầu trời. Đôi mắt bạc phản chiếu ánh trăng, nhưng trong đó không còn nét dịu dàng. Thay vào, là nụ cười nhạt đầy ẩn ý.

“Ngươi sẽ chọn tin ai, Lan Nhi? Người luôn bảo vệ ngươi… hay kẻ cho ngươi thấy bí mật của chính mình?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×