cánh cửa song song

Chương 3: Lạc Vào Eryndor


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lan Nhi đứng bất động, bàn tay vẫn run run, ánh mắt dõi theo chàng trai vừa cứu mạng mình. Anh ta không hề giống bất kỳ ai mà cô từng gặp. Trong dáng vẻ cao ngạo và lạnh lùng ấy, lại ẩn chứa một thứ gì đó vừa xa cách vừa nguy hiểm, như thể anh thuộc về một tầng thế giới khác – thế giới mà cô không bao giờ nên đặt chân đến.

“Ngươi… là ai?” – Arion lặp lại, giọng trầm ấm nhưng sắc lạnh, đôi mắt xám bạc xoáy thẳng vào cô.

Lan Nhi há hốc miệng, cố tìm lời giải thích. Cổ họng khô khốc, trong khi trí óc rối loạn. Làm sao cô có thể nói rằng mình chỉ vô tình bước qua một cánh cửa trong thư viện? Ai mà tin được chuyện đó?

“Tôi… tôi là Lan Nhi,” cô lí nhí, “tôi không biết… tôi không biết tại sao lại đến đây. Chỉ là… có một cánh cửa, rồi…”

Ánh mắt Arion thoáng ánh lên tia nghi ngờ. Anh khoanh tay, mũi kiếm vẫn chĩa xuống đất nhưng chưa hề buông lỏng.

“Cánh cửa?” – Anh nhắc lại, giọng chậm rãi. “Ngươi nói dối. Cánh cửa đó đã bị phong ấn hàng trăm năm. Một kẻ phàm tục như ngươi không thể tự mình vượt qua.”

Lan Nhi bối rối: “Tôi… tôi không hiểu. Tôi không có ý lừa anh. Tôi thề đấy!”

Arion tiến lại gần, bóng anh che phủ cô. Lan Nhi lùi lại một bước, tim đập loạn xạ.

“Dấu ấn trên tay ngươi…” – Anh chỉ vào vệt sáng nhàn nhạt vẫn còn lấp lánh nơi cổ tay cô. “Nó không phải là thứ ngươi có thể tùy tiện sở hữu. Nó thuộc về những kẻ mang dòng máu cổ xưa. Vậy rốt cuộc… ngươi là gì?”

Lan Nhi ngơ ngác nhìn cổ tay mình. Ánh sáng ấy… từ lúc nào đã trở thành một phần trên cơ thể cô? Cô nhớ rõ mình chỉ là một sinh viên bình thường, sống trong căn nhà bình thường, với một cuộc đời hết sức tầm thường. Cô đâu liên quan gì đến những “dòng máu cổ xưa” nào cả?

“Tôi không biết…” – Cô khẽ lắc đầu, giọng lạc đi.

Một khoảng lặng căng thẳng bao trùm. Rồi đột ngột, từ phía sâu trong rừng vang lên những tiếng gầm rống trầm đục, từng hồi từng hồi như trống trận. Mặt đất khẽ rung chuyển.

Arion lập tức cảnh giác. Anh xoay thanh kiếm trong tay, đôi mắt quét qua từng tán cây.

“Chúng đã đánh hơi thấy dấu ấn,” anh nói nhanh, giọng lạnh như thép. “Ngươi, đi theo ta. Nếu không muốn chết, đừng tách ra.”

Lan Nhi sững lại: “Ngươi… ý tôi là… anh sẽ giúp tôi sao?”

Arion liếc cô, ánh mắt hờ hững: “Ta không giúp ngươi. Ta chỉ không muốn xác của ngươi làm mồi cho chúng trên lãnh thổ của ta.”

Chưa kịp để cô phản ứng, anh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo đi xuyên qua khu rừng.

Lan Nhi gần như phải chạy để bắt kịp bước chân dài và nhanh của Arion. Tiếng gió rít qua tai, mùi cỏ dại, hương nhựa cây nồng nàn ùa đến. Mỗi lần cô vấp ngã, bàn tay anh lại kéo giật cô đứng dậy, không một chút dịu dàng nhưng đầy quyết đoán.

Phía sau, những tiếng gầm rống ngày càng gần. Thỉnh thoảng, qua kẽ lá, cô thoáng thấy những đôi mắt đỏ lừ lấp ló trong bóng tối. Sinh vật nơi này dường như không ngừng truy đuổi họ.

“Bọn chúng là gì vậy?” – Lan Nhi thở hổn hển hỏi.

“Quái thú bị ô uế bởi Hắc Sứ,” Arion đáp ngắn gọn. “Chúng săn tìm năng lượng. Và ngươi…” – anh liếc cô một thoáng – “lại tỏa ra thứ mùi khiến chúng điên cuồng.”

Lan Nhi rùng mình, càng hoang mang hơn.

Cả hai băng qua một con suối nhỏ. Nước phát sáng xanh lục, chảy róc rách như ngân lên tiếng đàn. Lan Nhi thoáng khựng lại, mê mẩn ngắm dòng nước kỳ ảo, nhưng Arion kéo phắt cô đi.

“Đừng ngây người ra đó. Nếu muốn sống sót, ngươi phải học cách nhìn thấy nguy hiểm, không phải chỉ cái đẹp.”

Trong giọng nói lạnh lùng ấy, Lan Nhi lại nghe thấy một thoáng khắc nghiệt, như thể anh đã quá quen với việc sinh tồn trong thế giới đầy hiểm họa này.

Sau gần nửa canh giờ chạy, cả hai đến một khoảng trống rộng giữa rừng, nơi ánh sáng xanh từ bầu trời tràn xuống. Những phiến đá phủ rêu tỏa sáng nhè nhẹ, tạo thành một vòng tròn như bãi tế cổ.

“Ở đây tạm an toàn.” – Arion buông tay cô, mắt vẫn không rời khỏi rừng cây.

Lan Nhi ngồi phịch xuống phiến đá, ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp. Cổ chân đau nhói vì cú ngã trước đó, nhưng cô không dám than.

Im lặng bao trùm trong thoáng chốc. Rồi cô lấy hết can đảm hỏi:
“Anh… là ai? Tại sao lại ở đây?”

Arion quay mặt sang phía khác, giọng đều đều:
“Ta là Arion. Chiến binh của Eryndor. Còn ngươi… chỉ là một kẻ lạc. Nhưng ngươi mang dấu ấn, nghĩa là ngươi không tầm thường. Đó mới là điều ta không thể bỏ qua.”

“Eryndor…” – Lan Nhi nhẩm lại cái tên, thấy nó vừa xa lạ vừa kỳ diệu. “Đây… là thế giới nào?”

“Ngươi đang đứng trên lãnh thổ của Eryndor, vương quốc cổ xưa của phép thuật và bóng tối.” – Giọng Arion khẽ trầm xuống. “Nếu ngươi đã bước qua cánh cửa, thì từ giờ trở đi, số phận của ngươi sẽ không còn bình yên nữa.”

Lan Nhi rùng mình. Những lời anh nói như một lời tiên tri, khóa chặt con đường quay lại của cô.

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển. Từ rừng sâu, ba con quái thú khổng lồ lao ra. Lông xám dựng ngược, đôi mắt đỏ rực như than hồng.

Arion giơ kiếm: “Ngồi yên đó. Đừng cử động.”

Anh lao lên, động tác nhanh như gió. Ánh kiếm vẽ thành từng đường cong rực rỡ, chém xé bầu không khí. Tiếng gầm rú vang vọng, máu đen văng tung tóe, quái thú ngã xuống thành từng đống tro bụi.

Lan Nhi choáng ngợp. Mọi cử động của anh vừa tàn bạo vừa đẹp đến nghẹt thở, như một điệu vũ chết chóc.

Nhưng ngay khi Arion hạ gục con thứ ba, một con khác từ phía sau bất ngờ lao tới, nhắm thẳng Lan Nhi.

Cô hoảng loạn hét lên, đưa tay ra bản năng. Ánh sáng lại bùng lên từ lòng bàn tay. Một cột sáng trắng bạc phóng ra, đánh thẳng vào con quái thú, khiến nó nổ tung thành tro bụi.

Khoảnh khắc ấy, cả rừng im phăng phắc.

Arion quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng trong thoáng chốc có chút kinh ngạc. Anh tiến đến gần, đôi mắt soi thẳng vào cô:
“Ngươi… thực sự không biết mình đang nắm giữ sức mạnh gì sao?”

Lan Nhi lắc đầu, cổ họng nghẹn ứ: “Tôi… thật sự không biết…”

Một thoáng im lặng. Rồi Arion tra kiếm vào vỏ, quay lưng lại.

“Được rồi. Ta sẽ đưa ngươi về làng biên giới. Ở đó, có thể tìm ra lời giải.”

Lan Nhi bàng hoàng, nhưng trong lòng lóe lên chút hy vọng. Ít nhất, cô sẽ không phải đơn độc trong thế giới xa lạ này.

Cô khẽ gật đầu, nhìn bóng lưng cao lớn của Arion dẫn đường, mà lòng dấy lên một linh cảm mơ hồ: từ khoảnh khắc bước qua cánh cửa, số phận của cô đã gắn liền với con người kỳ lạ ấy – dù tốt hay xấu, không thể thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×