cánh cửa song song

Chương 20: Lời nói dối ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong làng khởi đầu bằng sự rộn ràng khác thường. Người ta tụ tập ngoài quảng trường, mang theo giỏ trái cây, bó hoa, thậm chí cả bánh nướng mới ra lò. Tất cả đều được đặt trước hiên căn nhà nơi Kael tạm trú.

“Ngài Kael đã xua tà khí khỏi giếng nước.” – một phụ nữ trung niên vừa kể vừa hớn hở.
“Đêm qua ta ngủ ngon giấc, không còn mơ thấy bóng đen nữa.” – một ông lão gật gù.

Những lời khen ngợi, biết ơn nối tiếp nhau. Trong mắt dân làng, Kael giờ không chỉ là khách lạ, mà là vị cứu tinh mà Eryndor ban xuống.

Lan Nhi đứng từ xa, trái tim nặng như chì. Mỗi nụ cười họ dành cho Kael đều nhắc cô rằng mình chẳng bao giờ được chào đón như thế. Khi cô đến, họ gọi là “tai họa”. Còn Kael, chỉ sau vài ngày, đã trở thành “ân nhân”.

Arion quan sát lặng lẽ, ánh mắt tối lại. Anh không tin vào sự hoàn hảo ấy.

Trưa hôm đó, Kael xuất hiện trước dân làng, giọng ấm áp, dịu dàng như ru:
“Ta biết mọi người đang sợ hãi tà khí. Nhưng xin hãy tin, bóng tối không thể làm hại nếu chúng ta đoàn kết. Mỗi người giữ trong tim ngọn lửa hy vọng, thì không gì lay chuyển được.”

Mọi người đồng thanh hô vang, như được tiếp thêm sức mạnh. Kael mỉm cười, chậm rãi quét ánh mắt qua từng gương mặt – rồi dừng lại ở Lan Nhi.

Anh ta khẽ nghiêng đầu, giọng chùng xuống, vẫn đủ để đám đông nghe thấy:
“Dù vậy… bóng tối thường tìm đến những tâm hồn lạc lõng. Một người không thuộc về nơi này… cũng dễ trở thành cánh cửa mở ra tai họa.”

Lời nói mập mờ như lưỡi dao cắt đôi không khí.

Đám đông xôn xao. Ánh mắt họ dồn về phía Lan Nhi, vừa sợ hãi vừa ngờ vực. Không ai nói thành lời, nhưng rõ ràng Kael đã gieo hạt giống nghi ngờ.

Lan Nhi chết lặng. Cô hiểu, anh ta không chỉ nhắm vào mình – mà còn khéo léo khiến cả làng quay lưng, trong khi vẫn giữ vẻ ngoài ngọt ngào của một người cảnh báo thiện chí.

Arion bước lên, giọng sắc lạnh:
“Đừng đánh lạc hướng họ, Kael. Nếu có ai là mối nguy, thì chính là kẻ nói dối bằng ánh sáng.”

Kael mỉm cười, không hề giận dữ. “Arion, anh luôn quá nóng nảy. Ta chỉ nhắc nhở, không kết tội ai. Nếu lời ta khiến cô gái kia khó chịu, xin lỗi. Nhưng mọi người có quyền biết sự thật.”

Cả làng im phăng phắc, nhưng ánh mắt dành cho Lan Nhi đã đổi khác. Không còn đơn thuần cảnh giác, mà thêm vào đó là sự nghi ngờ âm ỉ.

Lan Nhi cắn chặt môi, bàn tay run run. Cô muốn hét lên rằng mình không làm gì sai, nhưng cổ họng như bị xiết lại.

Tối hôm đó, khi dân làng ngồi quây quần quanh lửa, Kael kể câu chuyện cổ về một cô gái từ nơi khác đến, vô tình mở cánh cửa cho quỷ dữ tràn vào.

Anh ta kể với giọng trầm ấm, xen chút bi thương, khiến mọi người rơi nước mắt. Nhưng Lan Nhi biết rõ: câu chuyện ấy chính là cái bóng mà Kael đang phủ lên cô.

Một đứa trẻ ngây thơ hỏi:
“Ngài Kael, nếu cô gái đó hối hận, liệu còn được tha thứ không?”

Kael khẽ mỉm cười, ánh mắt bạc ánh lên tia sáng khó đoán.
“Nếu trái tim cô ấy thật sự trong sạch, thì ánh sáng sẽ chứng minh. Nhưng nếu bóng tối đã chạm vào… đôi khi, hy sinh một người là cách cứu tất cả.”

Đám đông trầm mặc, vài người gật đầu như đồng ý. Lan Nhi ngồi ở góc xa, bàn tay lạnh toát.

Khi lửa tàn, Kael đến gần, cúi xuống thì thầm chỉ để cô nghe:
“Đừng lo. Ta không muốn hại em. Ta chỉ muốn em hiểu… dân làng chỉ cần một cái cớ. Nếu không phải ta nói, sớm muộn họ cũng quay lưng.”

Lan Nhi run rẩy nhìn vào đôi mắt bạc, thấy trong đó không phải sự ác độc trắng trợn, mà là một thứ mềm mỏng, nguy hiểm hơn: sự tính toán lạnh lùng.

“Anh muốn gì ở tôi?” – cô khẽ hỏi, giọng nghẹn.

Kael nghiêng đầu, cười nhạt.
“Muốn em lựa chọn. Ánh sáng hay bóng tối… chỉ thế thôi.”

Đêm khuya, Lan Nhi ngồi một mình trong căn nhà nhỏ, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô cảm thấy như đang bị xé ra hai mảnh: một bên là sự bảo vệ sắt đá của Arion, một bên là những lời ngọt ngào nhưng đầy hiểm độc của Kael.

Arion bước vào, nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô. Anh ngồi xuống cạnh, đặt bàn tay ấm áp lên tay cô, giọng kiên định:
“Đừng để hắn lung lạc. Hắn không quan tâm đến em – hắn chỉ muốn dùng em.”

Lan Nhi gật, nhưng trong lòng vẫn dấy lên câu hỏi:

Nếu Kael chỉ muốn dùng mình, tại sao ánh mắt anh ta lại giống như… đang thấu hiểu?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×