Đêm ấy, ngôi làng im lìm nhưng không hề bình yên. Gió mang theo tiếng thì thầm xa xăm, như vọng lại từ những rặng núi mù sương phía chân trời. Trên bầu trời, trăng lưỡi liềm treo nghiêng, soi sáng những mái nhà tranh dột nát.
Trong căn phòng nhỏ, Lan Nhi ngồi trước ngọn đèn dầu leo lét. Bàn tay cô run nhẹ khi vuốt vết thương cũ nơi cánh tay – vết tích của bao ngày nghi ngờ và hiểm nguy. Từ ngoài cửa, Arion bước vào, trên vai vẫn đeo thanh kiếm dài, đôi mắt ánh lên quyết tâm khó giấu.
“Em chưa ngủ sao?” – anh hỏi, giọng khàn khàn.
Lan Nhi khẽ lắc đầu. “Em không ngủ được. Mọi thứ… cứ lởn vởn trong đầu. Họ sẽ không bao giờ chấp nhận em, phải không?”
Arion không trả lời ngay. Anh bước đến gần, đặt tay lên vai cô. “Không quan trọng họ nghĩ gì. Quan trọng là em có muốn tiếp tục bị kẹt ở đây, chịu ánh nhìn như lưỡi dao, hay dám bước ra ngoài để tìm câu trả lời thật sự?”
Lan Nhi ngước lên. “Ý anh là… rời khỏi làng?”
“Phải.” – Arion dứt khoát. – “Kael đã cắm rễ ở đây. Hắn ngày một chiếm lòng tin, còn chúng ta chỉ khiến dân làng sợ hãi thêm. Nếu ở lại, họ sẽ biến nghi ngờ thành hành động. Chỉ cần một tia lửa, cả làng sẽ nổi dậy chống lại em.”
Ngực Lan Nhi thắt lại. Ý nghĩ rời đi khiến cô vừa sợ hãi, vừa nhẹ nhõm lạ thường.
“Nhưng… nếu bỏ đi, chúng ta sẽ đi đâu?” – cô hỏi nhỏ.
“Đến thủ đô Elyndra.” – Arion đáp, giọng chắc nịch. – “Ở đó, có học viện pháp thuật và cả hội đồng vương quốc. Họ có thể giúp ta hiểu rõ về tà khí… và cả nguồn sức mạnh đang ngủ trong em.”
Lan Nhi im lặng hồi lâu, rồi gật đầu. “Được. Em tin anh.”
Họ không chờ đến sáng. Khi màn đêm còn dày đặc, Arion gói ghém lương khô, dao găm và vài món vật dụng thiết yếu. Lan Nhi khoác chiếc áo choàng cũ của dân làng, che đi mái tóc khác biệt.
Trước khi rời đi, cô dừng lại bên ô cửa sổ, nhìn vào bóng tối. Trong lòng, vẫn còn vương lại những ký ức nơi đây – những nụ cười thoáng qua, những ánh mắt từng tin tưởng, rồi biến thành ngờ vực.
“Có lẽ… họ sẽ không bao giờ hiểu được.” – cô thầm thì.
Arion nắm tay cô, kéo đi. “Không cần họ hiểu. Hãy để con đường phía trước trả lời.”
Hai người lặng lẽ bước qua cổng làng. Bóng tối phủ đầy, chỉ có tiếng chó sủa xa xa và tiếng gió thổi qua rặng cây. Nhưng vừa khi họ ra đến con đường mòn, một giọng nói vang lên từ sau lưng:
“Các người định đi đâu giữa đêm thế này?”
Lan Nhi giật mình quay lại. Kael đứng đó, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, nụ cười nhạt vương trên môi.
“Không liên quan đến ngươi.” – Arion rút tay kiếm, ánh mắt lạnh lẽo.
Kael bước chậm rãi về phía trước. “Ồ, nhưng ta nghĩ có liên quan nhiều lắm. Ngươi định dẫn cô ấy đi đâu? Vào chỗ nguy hiểm hơn sao? Hay ngươi muốn giấu chúng ta điều gì?”
Lan Nhi siết chặt bàn tay, tim đập loạn.
Arion bước lên một bước, chắn trước cô. “Ta sẽ không để ngươi động đến cô ấy.”
Kael bật cười khẽ. “Động đến ư? Ngươi hiểu lầm rồi. Ta chỉ… muốn nhắc nhở: cánh cửa định mệnh đã mở ra. Cho dù các ngươi chạy đi đâu, cũng không thoát được bàn tay của Hắc Sứ.”
Nói rồi, hắn quay lưng, biến mất vào bóng đêm, để lại một tiếng cười rợn người vang vọng.
Lan Nhi run lên, nhưng Arion siết tay cô thật chặt. “Đừng nghe hắn. Hãy tin vào chính mình.”
Cô gật đầu, cố lấy lại hơi thở. Trong lòng, một nỗi lo mơ hồ cuộn trào: Kael biết quá nhiều, và chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên.
Họ bắt đầu hành trình. Con đường rừng tối tăm, gập ghềnh đá và rễ cây, nhưng Arion bước đi chắc chắn. Lan Nhi theo sau, từng nhịp tim hòa cùng tiếng bước chân.
Bầu trời phương đông dần hửng sáng. Những tia nắng đầu tiên rọi qua tán lá, soi rõ con đường mòn uốn lượn hướng về miền xa lạ.
Lan Nhi dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía ngôi làng giờ chỉ còn là những chấm nhỏ trong sương mù. Nơi đó từng là hy vọng, cũng là gông xiềng. Giờ đây, cô phải học cách bước đi trên con đường của chính mình.
“Đi thôi.” – cô nói, giọng bình thản hơn trước.
Arion khẽ mỉm cười. “Ừ, đi thôi.”
Trên bầu trời, một đàn chim đen lượn vòng, kêu lên những tiếng kẽo kẹt như báo hiệu điềm dữ. Ở phía xa, dãy núi xanh mờ hiện ra, nơi con đường mới – và cả những thử thách chưa từng biết – đang chờ đợi.
Lan Nhi siết chặt vạt áo choàng. Trong lòng, một lời hứa âm thầm hình thành: cho dù bóng tối có bủa vây, cô sẽ không quay đầu lại nữa.
Bởi vì, từ giây phút này, hành trình thực sự của cô ở Eryndor đã bắt đầu.