cánh cửa song song

Chương 23: Con Đường Về Elyndra


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh đỏ rực trải dài trên dãy núi phía đông, báo hiệu một ngày mới ở vùng đất Eryndor. Con đường dẫn đến Elyndra không phải con đường trải sỏi thẳng tắp mà là những lối mòn len lỏi qua rừng rậm, núi non và thung lũng đầy sương mù.

Arion bước đi phía trước, dáng người rắn rỏi như vạch lối qua những tán cây rậm rạp. Lan Nhi theo sau, đôi giày đơn sơ vướng vào rễ cây nhiều lần khiến cô khựng lại, nhưng vẫn cố giữ nhịp bước.

“Cẩn thận.” – Arion quay lại, nắm lấy tay cô kéo qua một khúc dốc trơn trượt.

Lan Nhi thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Em… chưa từng nghĩ đi bộ đường dài lại mệt thế này.”

Arion liếc cô, ánh mắt thoáng dịu lại. “Eryndor không chào đón kẻ yếu ớt. Nhưng… ta tin em sẽ quen.”

Câu nói nghe khắc nghiệt, nhưng giọng anh lại có gì đó như khích lệ. Lan Nhi khẽ mỉm cười, siết chặt bàn tay anh nắm lấy tay mình.

Đường đi ngày càng khó. Vượt qua rừng cây cổ thụ, họ đến một khe suối chảy xiết. Cầu gỗ đã mục nát, chỉ còn vài thanh ván lỏng lẻo.

Lan Nhi tái mặt. “Chúng ta… phải qua đây sao?”

Arion gật. “Không còn lối nào khác. Giữ chặt tay ta, đừng nhìn xuống.”

Anh bước lên trước, từng bước chắc chắn. Lan Nhi theo sau, tim đập loạn khi nước xoáy cuồn cuộn ngay bên dưới. Một thanh ván bất ngờ gãy răng rắc. Cô hét lên, trượt chân.

Trong khoảnh khắc ấy, Arion quay phắt lại, kéo mạnh cô vào vòng tay mình. Hai người ngã xuống cầu, tim Lan Nhi đập dồn khi mặt cô áp vào ngực anh, nghe rõ nhịp tim vững vàng.

“Em có sao không?” – Arion hỏi, hơi thở gấp gáp.

Lan Nhi lắc đầu, nhưng hai má đỏ ửng. “Không… nhờ anh.”

Arion khẽ mỉm cười, siết chặt tay cô hơn. “Đi tiếp thôi. Ta sẽ không để em rơi.”

Qua khỏi con suối, họ dựng trại nhỏ bên sườn núi khi mặt trời ngả bóng. Arion nhóm lửa, còn Lan Nhi loay hoay với nồi canh đơn giản từ rau rừng.

Khói bếp bay lên, hương thơm dìu dịu lan tỏa. Lan Nhi múc cho Arion một bát. “Không ngon lắm… nhưng em thử rồi.”

Arion nhận lấy, uống một ngụm, rồi gật đầu. “Ổn.”

“Ổn thôi à?” – cô xụ mặt.

“Ổn… cho lần đầu.” – khóe môi anh cong nhẹ, một nụ cười hiếm hoi.

Lan Nhi bật cười, cảm giác căng thẳng tan biến. Bên ánh lửa, hai người ngồi gần nhau hơn, khoảng cách vô hình dần được thu hẹp.

Đêm xuống, tiếng côn trùng rả rích vang vọng. Lan Nhi nằm trong chăn mỏng, nhưng mắt không sao nhắm được. Cô quay sang, thấy Arion vẫn ngồi tựa vào gốc cây, thanh kiếm đặt trên đùi, mắt mở cảnh giác.

“Anh không ngủ sao?” – cô khẽ hỏi.

Arion lắc đầu. “Ngủ thì ai bảo vệ em?”

Trái tim Lan Nhi run lên. Cô muốn nói lời cảm ơn, nhưng chỉ thì thầm: “Anh không thể bảo vệ em mãi được… một ngày nào đó, em phải tự đứng vững.”

Arion nhìn cô, đôi mắt ánh lên tia lửa. “Vậy hãy để ta dạy em. Miễn là em không bỏ cuộc.”

Lan Nhi gật đầu, khẽ mỉm cười. “Em hứa.”

Sáng hôm sau, hành trình lại tiếp tục. Rừng rậm giờ nhường chỗ cho dãy núi đá vôi trắng xám, đường đi gập ghềnh hơn. Gió thổi ràn rạt, mang theo tiếng hú kỳ lạ.

“Có gì đó không ổn.” – Arion căng thẳng, tay đặt lên chuôi kiếm.

Từ khe đá, một con quái thú lao ra – hình thù như chó sói nhưng to gấp ba lần, mắt đỏ ngầu, răng nanh lởm chởm. Lông nó lấm tấm những mảng đen, như bị tà khí ăn mòn.

Lan Nhi hoảng hốt lùi lại. Arion rút kiếm, hét lớn: “Lùi về sau ta!”

Trận chiến diễn ra chớp nhoáng. Arion xoay lưỡi kiếm sáng loáng, chém mạnh vào quái thú. Nó gầm rú, cào xé điên loạn. Lan Nhi nhìn, tim đập loạn, bàn tay bất giác giơ lên như muốn làm gì đó.

Một luồng sáng xanh lam lóe lên từ lòng bàn tay cô, bắn thẳng vào quái thú. Nó rú thảm, thân thể rung lên rồi tan thành tro bụi, để lại mùi khét lẹt.

Lan Nhi sững sờ nhìn bàn tay run rẩy. “Em… vừa làm gì thế?”

Arion cau mày, ánh mắt xen lẫn kinh ngạc và suy tư. “Sức mạnh trong em… bắt đầu thức tỉnh rồi.”

Trận chiến ngắn ngủi, nhưng để lại dư chấn trong lòng Lan Nhi. Cô vừa sợ hãi, vừa háo hức – phải chăng, cô thật sự có thể tự bảo vệ mình, thay vì chỉ dựa vào Arion?

Họ tiếp tục đi, bước chân kiên định hơn. Phía xa, sau những dãy núi chập chùng, thấp thoáng bóng dáng thành Elyndra – thủ đô huyền thoại của Eryndor, nơi mọi câu hỏi có thể tìm được lời giải.

Lan Nhi khẽ thì thầm, mắt ánh lên tia sáng:
“Em sẽ không bỏ cuộc. Em muốn biết mình thực sự là ai.”

Arion nhìn cô, khẽ gật đầu. “Vậy hãy cùng nhau tìm ra sự thật."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×