Sau nhiều ngày băng rừng vượt núi, cuối cùng bức màn sương mù dày đặc cũng tan dần, để lộ ra một cảnh tượng khiến Lan Nhi phải nín thở.
Trước mắt cô, Elyndra hiện ra – một thành phố nguy nga lơ lửng trên không trung, như dải lụa bạc vắt ngang bầu trời. Những tháp cao vươn lên, lấp lánh ánh sáng như được đúc bằng thủy tinh và đá quý. Cầu vồng khẽ vắt ngang, phản chiếu từ những dòng thác đổ xuống mây. Từng con chim rực rỡ sắc màu bay lượn quanh, như những đốm lửa sống động.
Lan Nhi thì thầm:
“Đây… là Elyndra sao? Thành phố trên cao trong truyền thuyết…”
Arion đứng bên, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt thoáng mềm lại. “Đúng vậy. Đây là trung tâm của Eryndor. Nơi mọi con đường hội tụ – và cũng là nơi đầy toan tính hơn bất cứ đâu.”
Một cây cầu khổng lồ bằng đá trắng nối từ dãy núi nơi họ đứng đến cổng thành. Khi bước lên, Lan Nhi cảm thấy như bước vào một thế giới khác: gió mang mùi hoa lạ, và dưới chân, những họa tiết ma thuật khắc trên đá tỏa sáng dịu dàng.
Qua cổng, khung cảnh bên trong khiến cô choáng ngợp.
Những con phố rộng lát đá cẩm thạch, hai bên là cửa tiệm buôn bán từ thảo dược hiếm, trang sức ma thuật, đến các lò rèn phát ra ánh lửa xanh. Người dân Elyndra khoác áo choàng sang trọng, trong tay cầm những cuộn giấy phép thuật hay vũ khí phát sáng.
Trên quảng trường trung tâm, một quả cầu khổng lồ lơ lửng, xoay tròn, chiếu ánh sáng như mặt trăng nhân tạo soi rọi khắp thành phố.
Lan Nhi dừng lại, ngẩng lên, đôi mắt long lanh. “Đẹp quá… Em chưa từng tưởng tượng được có nơi nào như thế này tồn tại.”
Arion liếc sang, thấp giọng: “Đừng để cái đẹp làm mờ mắt. Elyndra nguy hiểm theo cách riêng. Ở đây, lòng người phức tạp không kém bóng tối bên ngoài.”
Họ chưa đi được xa thì một đội tuần tra xuất hiện – binh lính khoác giáp bạc, cầm giáo sáng loáng, đứng chặn đường. Người dẫn đầu, một nữ sĩ quan với mái tóc bạch kim buộc cao, cất giọng dứt khoát:
“Arion của Hỏa tộc? Ngươi trở về sau nhiều năm biệt tích… và còn mang theo một người lạ?”
Arion khẽ cau mày, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. “Đúng, ta trở về. Đây là Lan Nhi. Cô ấy cần được đưa đến hội đồng để xác minh.”
Ánh mắt nữ sĩ quan trượt qua Lan Nhi, chứa đầy nghi ngờ. “Người từ thế giới khác…” – cô ta thì thầm, rồi phất tay. “Đi theo chúng ta. Hội đồng muốn gặp ngay.”
Trên đường đến đại sảnh, Lan Nhi liên tục nhận những ánh nhìn soi mói. Có người hiếu kỳ, có người e dè, có người thậm chí thì thầm với nhau, như sợ sự hiện diện của cô sẽ mang điềm xấu.
Cô siết chặt tay, lòng bàn tay lạnh toát. Arion bước bên cạnh, khẽ chạm vào vai cô, ánh mắt kiên định như muốn nói: Đừng sợ, ta ở đây.
Đại sảnh hội đồng Elyndra nằm trong tòa tháp cao nhất. Cửa lớn khắc hình mặt trời và mặt trăng đối xứng, mở ra một không gian mênh mông. Mười hai ghế đá hình bán nguyệt xếp thành vòng, trên đó ngồi các pháp sư và tướng lĩnh cao cấp, mỗi người khoác áo choàng mang dấu ấn riêng.
Giọng nói trầm ấm nhưng uy nghi vang lên:
“Arion, ngươi đã trở về. Và mang theo… nhân tố lạ thường.”
Một vị pháp sư già, râu bạc trắng, chống gậy đứng dậy. Đôi mắt ông sáng như nhìn xuyên thấu Lan Nhi. “Người con gái này… không phải kẻ tầm thường. Ta cảm nhận trong em dòng chảy của cổ huyết – mạch máu từng liên kết với Eryndor từ ngàn xưa.”
Cả sảnh vang lên những tiếng xôn xao. Một số gương mặt lộ vẻ kinh ngạc, số khác thì tối sầm như lo sợ.
Lan Nhi bối rối, lùi một bước. “Cổ… huyết? Ý ngài là sao?”
Pháp sư già chưa kịp đáp thì một nữ pháp quan khác đứng bật dậy. “Không được tin vội! Có thể cô ta chính là công cụ của Hắc Sứ. Đưa một kẻ lạ từ thế giới khác vào Elyndra là một sai lầm.”
“Không! Cô ấy đã nhiều lần liều mạng chống lại tà khí. Chính Lan Nhi đã giải phóng sức mạnh để tiêu diệt quái vật!” – Arion dằn mạnh giọng, bàn tay đặt lên chuôi kiếm.
Không khí trong sảnh đặc quánh, như sắp nổ tung thành trận chiến ngay tại nơi đáng lẽ là trung tâm của lý trí.
Lan Nhi đứng giữa, tim đập dồn dập. Cô cảm thấy vừa nhỏ bé, vừa bị lôi cuốn vào guồng xoáy to lớn hơn nhiều so với mình. Thế giới kỳ ảo này, thành phố trên cao này, không chỉ là giấc mơ đẹp. Nó là chiến trường của quyền lực, âm mưu và cả bóng tối đang dần len lỏi.
Trong lòng, một giọng nói vang lên mơ hồ – không phải của bất kỳ ai trong phòng, mà như vọng ra từ sâu thẳm:
Lan Nhi… con không chỉ là khách lạ. Con là chìa khóa…
Cô giật mình, ôm lấy ngực. Arion lập tức quay lại, ánh mắt lo lắng. “Em ổn chứ?”
Lan Nhi cố gật đầu, nhưng trong đôi mắt sáng rực của cô, một tia hoang mang xen lẫn quyết tâm đã bừng cháy.
Cô biết, con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Elyndra vừa mở ra trước mắt – thành phố tráng lệ nhưng chất chứa vô vàn thử thách – và chính nơi này, số phận của cô sẽ được thử thách khốc liệt hơn bao giờ hết.