cánh cửa song song

Chương 25: Hồi đồng quyết định


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm thanh vang dội trong đại sảnh Elyndra như tiếng sấm cuộn. Các bậc pháp sư, chiến tướng và học giả cao cấp đồng loạt tranh luận, giọng điệu dâng cao đến mức khiến không khí trong gian phòng chao đảo.

Một người đập mạnh cây gậy xuống sàn:
“Đưa một kẻ lạ vào Elyndra là hành động liều lĩnh! Nếu cô ta thực sự liên quan đến Hắc Sứ, thì chúng ta đang tự mở cổng cho tai họa bước vào.”

Một giọng khác đáp lại, dằn từng chữ:
“Ngược lại, chính sự xuất hiện của cô ấy có thể là dấu hiệu của lời tiên tri cổ xưa! Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này.”

Lan Nhi ngồi ở giữa, cảm thấy bản thân như tâm bão. Từng ánh mắt soi mói, từng lời buộc tội hay bênh vực đều nặng trĩu lên vai cô.

Arion, đứng ngay cạnh, siết chặt chuôi kiếm. Giọng anh vang lên đầy uy lực:
“Ta đã tận mắt chứng kiến cô ấy chiến đấu, đã thấy cô ấy đổ máu để bảo vệ dân làng. Nếu không tin ta, ít nhất hãy tin vào kết quả thực tế!”

“Thực tế cũng có thể là màn kịch, Arion!” – một nữ pháp quan tóc đỏ cắt ngang, ánh mắt như mũi dao xoáy vào Lan Nhi. “Cô ta đến từ thế giới khác, mang dòng máu cổ huyết – một thứ mà ngay cả chúng ta còn chưa hiểu hết. Không lẽ ngươi mù quáng đến mức không thấy đây chính là mầm họa?”

Lan Nhi run lên. Mỗi lời nói như tát thẳng vào mặt cô. Mình là mầm họa? Ý nghĩ ấy xoáy sâu, nhức nhối.

Pháp sư già – người duy nhất ban nãy nhận ra dấu hiệu cổ huyết – chậm rãi cất giọng, uy nghi mà điềm đạm:
“Đủ rồi. Hãy để chúng ta xét sự việc bằng công lý, không phải bằng nỗi sợ. Nếu lo sợ Lan Nhi là tai họa, hãy để chính cô bé chứng minh bản thân.”

Tiếng xì xào lập tức dâng lên. Một số gật gù, một số phản đối kịch liệt.

Nữ pháp quan tóc đỏ cười nhạt. “Chứng minh? Bằng cách nào? Chúng ta không thể để một người phàm từ thế giới khác tự do lang thang trong thành phố này.”

“Không phải phàm.” – vị pháp sư già sửa lời. “Trong cô có cổ huyết. Và chỉ có thử thách mới cho chúng ta câu trả lời thật sự.”

Lan Nhi nuốt khan, cất giọng khẽ nhưng rõ ràng:
“Nếu… nếu các ngài cần ta chứng minh… ta sẽ làm. Ta không muốn Elyndra, hay bất cứ ai, vì sự xuất hiện của ta mà thêm bất an.”

Mọi ánh mắt dồn về cô. Trong khoảnh khắc ấy, Lan Nhi cảm thấy đôi chân như không còn thuộc về mình. Nhưng sâu thẳm, có một luồng sáng nhỏ nhoi trong tim – thứ thôi thúc cô không lùi bước.

Arion quay sang, khẽ gằn: “Lan Nhi, em không cần—”

Cô cắt ngang, nhìn thẳng vào mắt anh. “Em cần, Arion. Nếu không, họ sẽ không bao giờ chấp nhận em. Và em cũng sẽ mãi là người ngoài.”

Hội đồng im lặng vài giây, rồi người đứng đầu – một pháp quan cao tuổi khoác áo choàng lam thẫm – lên tiếng:
“Được. Vậy ta tuyên bố: Lan Nhi, ngươi sẽ phải tham gia Nghi Thức Khảo Chứng. Đây là thử thách cổ xưa mà bất kỳ ai muốn bước vào hàng ngũ Elyndra đều phải trải qua.”

Một tiếng ồ vang lên trong khán phòng. Nghi thức đó nổi tiếng khắc nghiệt – ngay cả những pháp sư sinh ra trong Eryndor cũng không phải ai cũng vượt qua được.

Lan Nhi cắn môi, bàn tay siết chặt vạt áo. Nhưng cô không lùi lại. “Ta… ta chấp nhận.”

Nữ pháp quan tóc đỏ nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự thỏa mãn. “Tốt. Để xem cô có thực sự xứng đáng, hay chỉ là trò đùa của số phận.”

Arion bước lên một bước, giọng rắn rỏi:
“Nếu Lan Nhi tham gia, ta sẽ là người giám hộ. Bất cứ ai dám lợi dụng nghi thức này để hãm hại cô ấy, sẽ phải đối mặt với thanh kiếm của ta.”

Tiếng bàn tán lại nổi lên, nhưng không ai dám trực tiếp thách thức Arion. Sự hiện diện của anh trong sảnh đường như một ngọn lửa bùng cháy, vừa bảo hộ vừa đe dọa.

Pháp sư già khẽ gõ gậy, kết thúc cuộc tranh luận:
“Vậy đã định. Ba ngày nữa, tại Quảng Trường Sao Rơi, nghi thức sẽ bắt đầu. Cả Elyndra sẽ chứng kiến. Đến lúc đó, chúng ta sẽ biết Lan Nhi là ân huệ… hay tai họa.”

Khi rời khỏi sảnh, Lan Nhi thở ra một hơi dài, đôi chân run rẩy. Arion lập tức đỡ lấy cô.
“Em điên rồi sao? Nghi Thức Khảo Chứng không phải trò đùa. Không ít kẻ đã bỏ mạng ở đó.”

Lan Nhi ngẩng lên, đôi mắt ươn ướt nhưng kiên định.
“Nếu em không thử… em sẽ mãi chỉ là người ngoài, Arion. Em không muốn sống trốn chạy hay né tránh. Em muốn chứng minh… em xứng đáng tồn tại ở đây.”

Arion lặng đi, nhìn vào đôi mắt ấy. Rồi anh khẽ gật đầu, nắm chặt tay cô.
“Được. Vậy chúng ta sẽ chuẩn bị. Nhưng nhớ kỹ, Lan Nhi – em không bao giờ phải chiến đấu một mình.”

Lan Nhi mỉm cười mệt mỏi, nhưng trong nụ cười ấy có sức mạnh. Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân vào Eryndor, cô cảm thấy mình thực sự đang bước vào một cuộc chiến của chính bản thân – và không còn đường lùi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×