Quảng Trường Sao Rơi sáng rực dưới ánh trăng tròn. Đêm nay, Elyndra như nín thở. Hàng ngàn người dân tụ tập quanh vòng tròn khổng lồ được khắc bằng đá trắng, giữa lòng quảng trường. Những vết rãnh tỏa ra như cánh sao, hằn sâu trên mặt đất, phát sáng lờ mờ khi pháp sư già đưa cây gậy chạm xuống.
Tiếng trống lễ vang vọng, dội qua từng bức tường cao của thành phố trên cao. Âm thanh trầm hùng ấy khiến tim Lan Nhi đập loạn, từng mạch máu như muốn nổ tung.
Cô đứng giữa vòng tròn, tay siết chặt vào vạt áo choàng mỏng, cảm giác cả thế giới đang dồn ánh mắt vào mình. Bốn phía, hàng ghế cao tầng của hội đồng sáng lên ánh đuốc. Nữ pháp quan tóc đỏ ngồi khoanh tay, khóe môi nhếch lên như thể đang chờ xem cô sụp ngã. Arion đứng ở rìa vòng tròn, tay đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt chỉ dành cho cô.
Pháp sư già cất tiếng, giọng vang dội như trùm lên cả quảng trường:
“Hỡi con dân Elyndra, đêm nay, chúng ta thực hiện Nghi Thức Sao Rơi – thử thách cổ xưa dành cho bất kỳ ai muốn bước qua cánh cửa vận mệnh. Lan Nhi, kẻ đến từ thế giới khác, mang cổ huyết trong người, sẽ phải chứng minh: cô là ân huệ hay tai họa.”
Tiếng xì xào dâng lên. Một số người hô “tai họa!”, một số khác lại im lặng, chờ đợi.
Lan Nhi hít sâu. Trái tim cô run rẩy, nhưng cô không lùi bước.
Pháp sư già đưa gậy chỉ vào những vết rãnh trên mặt đất. “Thử thách của ngươi sẽ có ba tầng. Tầng thứ nhất: đối mặt chính nỗi sợ trong tâm trí. Tầng thứ hai: thử thách sức mạnh và lòng kiên định. Tầng cuối cùng… chính là lựa chọn.”
Lời ông vừa dứt, ánh sáng từ các vết rãnh bùng lên. Cả quảng trường chìm trong thứ ánh sáng bạc lạnh lẽo. Lan Nhi thấy mặt đất dưới chân biến mất, thân thể cô rơi vào khoảng không vô tận.
Lan Nhi mở mắt, thấy mình đứng trong một khu rừng mù sương. Tiếng thì thầm vang lên từ mọi hướng:
“Ngươi không thuộc về nơi này…”
“Ngươi chỉ mang đến tai họa…”
“Ngươi sẽ phản bội họ, như tất cả những kẻ khác…”
Cô hoảng loạn, bước lùi lại. Trước mắt, hình ảnh dân làng hiện lên, ánh mắt đầy căm ghét. Bên cạnh, Arion quay lưng bỏ đi, để lại lời thì thầm: “Ngươi chỉ là gánh nặng…”
Trái tim Lan Nhi như bị xé rách. Nước mắt trào ra. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhớ lại những lần Arion che chắn cho mình, nhớ đến ánh mắt anh khi nói “Em không bao giờ phải chiến đấu một mình.”
Cô hét lên, giọng vang vọng giữa màn sương:
“Ta không hoàn hảo, nhưng ta không bỏ chạy nữa! Nếu số phận bắt ta ở đây, ta sẽ bước tiếp – bằng chính đôi chân này!”
Sương mù tan dần. Những hình ảnh biến mất, để lại khoảng trống sáng bạc.
Lan Nhi thở dốc. Cô đã vượt qua tầng thứ nhất.
Mặt đất dưới chân lại biến đổi. Cô đứng giữa một thảo nguyên rộng lớn. Từ xa, những con thú bóng tối khổng lồ trồi lên, đôi mắt đỏ rực. Mỗi bước chúng đi, đất rung chuyển.
Lan Nhi lùi lại, đôi tay run lên. Cô chưa từng chiến đấu một mình với nhiều kẻ thù như thế. Nhưng tiếng thì thầm quen thuộc vang trong tim: Tin vào chính mình.
Cô hít sâu, tập trung như Arion đã dạy. Hình dung ngọn lửa trong tim, dẫn nó ra đầu ngón tay. Một luồng sáng xanh nhạt bật lên, yếu ớt nhưng thật sự tồn tại.
Bầy thú lao tới. Lan Nhi hét lên, vung tay. Tia sáng bắn ra, xé toạc một con. Nhưng cô ngã xuống ngay sau đó, kiệt sức. Những con khác vẫn lao tới.
Trong cơn tuyệt vọng, cô nhớ đến lý do mình ở đây: để chứng minh, để sống, để không còn là người ngoài. Cô gào thét, dồn tất cả sức lực còn lại. Ánh sáng bùng nổ, tạo thành một vòng tròn năng lượng, hất tung bầy thú tan biến vào hư vô.
Lan Nhi ngã quỵ, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn, nhưng cô đã vượt qua tầng thứ hai.
Một cánh cửa xuất hiện trước mặt cô. Trên một cột đá, hai vật thể phát sáng: một viên pha lê trắng tinh khiết, tỏa ánh sáng dịu dàng; và một hắc tinh cầu, đen sâu hút, nhưng quyến rũ.
Tiếng nói trầm vang vọng:
“Chọn đi. Một bên là sức mạnh để bảo vệ, nhưng cái giá là mất đi con đường trở về thế giới cũ. Một bên là quyền năng tuyệt đối, nhưng nó sẽ nuốt chửng linh hồn ngươi. Không chọn… nghĩa là thất bại.”
Lan Nhi đứng lặng. Cô nghĩ về gia đình ở thế giới thực, về cuộc sống bình thường mình đã đánh mất. Nỗi nhớ bóp nghẹt tim. Nhưng rồi, hình ảnh Arion hiện lên – đôi mắt kiên định, bàn tay luôn chìa ra kéo cô dậy.
Cô bước tới, đặt tay lên viên pha lê trắng. “Ta chọn bảo vệ. Ta chọn ở lại, vì đây là con đường ta đã chọn.”
Ánh sáng bùng nổ. Toàn thân cô chìm trong luồng sáng bạc, rồi rơi trở lại vòng tròn giữa quảng trường.
Lan Nhi quỳ gối trên nền đá trắng, hơi thở gấp gáp. Mồ hôi ướt đẫm, nhưng đôi mắt sáng ngời. Trong tay cô, viên pha lê trắng lấp lánh – bằng chứng đã vượt qua nghi thức.
Cả quảng trường im phăng phắc. Rồi từng tiếng hô vang lên, dần dần thành sóng người:
“Cổ huyết thật sự…”
“Cô ấy vượt qua rồi…”
“Ân huệ… không phải tai họa!”
Arion lao đến, đỡ cô dậy. Ánh mắt anh ngời sáng, giọng nghẹn lại:
“Em đã làm được, Lan Nhi.”
Trên ghế cao, nữ pháp quan tóc đỏ cắn môi, đôi mắt lóe lên tia giận dữ khó che giấu. Kael – ẩn trong bóng tối cuối quảng trường – khẽ nhếch môi, thì thầm:
“Thú vị rồi… cuộc chơi mới chỉ bắt đầu.”