Tiếng reo hò ở Quảng Trường Sao Rơi vẫn còn vang vọng khi trăng tròn dần trôi lên đỉnh đầu. Elyndra, thành phố trên cao, rực sáng trong hàng nghìn ngọn đuốc và ánh pha lê. Người dân hân hoan: họ vừa chứng kiến một phép màu, một kẻ lạ vượt qua Nghi Thức Sao Rơi – điều chưa từng xảy ra hàng trăm năm qua.
Lan Nhi được Arion dìu đi giữa đám đông. Nhiều cánh tay vươn ra chạm vào cô, không còn là ánh mắt nghi kỵ mà là sự ngưỡng mộ, hiếu kỳ. Cô thấy tim mình nhẹ nhõm lần đầu tiên kể từ ngày bước qua cánh cửa song song.
“Em đã làm được rồi,” Arion thì thầm bên tai. “Giờ thì họ sẽ phải công nhận em.”
Lan Nhi mỉm cười, dù vẫn mệt mỏi. Cô siết viên pha lê trắng trong tay – bằng chứng lựa chọn của mình – và cảm thấy ngọn lửa nhỏ bé trong tim đang lớn dần.
Nhưng rồi, khi cả quảng trường vẫn còn trong men hân hoan, một luồng gió lạnh lẽo thổi qua. Ngọn đuốc lung lay, ánh sáng mờ hẳn.
Lan Nhi rùng mình. Cô ngẩng lên, và bất giác nghẹn thở. Trên bầu trời, vầng trăng tròn sáng rực bỗng bị một màn bóng tối đen kịt nuốt lấy. Chỉ trong thoáng chốc, ánh trăng biến thành một khối đen âm u, phủ bóng xuống cả thành phố.
Tiếng reo hò ngừng bặt. Người dân thì thầm:
“Nguyệt thực sao?”
“Không, đây… không giống như nguyệt thực…”
Không khí dày đặc, đặc quánh như có bàn tay vô hình bóp nghẹt. Lan Nhi cảm thấy viên pha lê trong tay run lên dữ dội, phát sáng nhấp nháy như muốn vỡ tung.
Một giọng nói vang vọng giữa bầu trời, trầm thấp, như phát ra từ chính khoảng không đen đặc đang che khuất mặt trăng:
“Các ngươi thật nực cười… tin rằng một kẻ ngoài cuộc có thể chống lại ta? Tất cả chỉ là trò đùa.”
Âm thanh ấy làm tim mọi người tê liệt. Một số dân thường quỵ xuống, bịt tai, run lẩy bẩy. Các pháp sư trên ghế hội đồng lập tức dựng lá chắn ma lực, nhưng ngay cả lá chắn cũng rung lên bần bật.
Lan Nhi tái mặt. Giọng nói này – chính là âm vang cô từng nghe trong ác mộng. Không thể nhầm được. Hắc Sứ.
Arion rút kiếm, đứng chắn trước cô. “Hắn tìm đến tận đây rồi…”
Từ màn che trên trời, những sợi khói đen buông xuống như xúc tu khổng lồ. Chúng chạm đến mái nhà, quảng trường, làm đá trắng nứt ra. Chỉ cần hơi thở của thứ bóng tối ấy cũng khiến cây cối héo úa ngay lập tức.
Người dân hoảng loạn bỏ chạy. Pháp sư già đập gậy xuống, hô lớn:
“Giữ vững trận pháp! Đừng để hắn xuyên qua ranh giới Elyndra!”
Ánh sáng từ các cột pha lê quanh thành phố bật sáng, tạo thành một lưới sáng bao trùm bầu trời. Bóng tối va vào, tóe ra tia lửa dữ dội. Tiếng rít vang vọng, như hai thế lực khổng lồ giằng co trên không.
Lan Nhi ôm ngực. Viên pha lê trắng trong tay bỗng tỏa sáng chói lòa, đến mức làm cô đau nhói. Trong tâm trí, giọng Hắc Sứ thì thầm, ngọt ngào nhưng rợn người:
“Ngươi đã chọn ở lại, hỡi đứa con mang cổ huyết. Tốt. Hãy trao cho ta viên pha lê đó, và ta sẽ cho ngươi sức mạnh vượt ngoài tưởng tượng… Sức mạnh để không còn ai chối bỏ ngươi nữa.”
Lan Nhi run bắn. Một phần nào đó trong cô bị hấp dẫn bởi lời hứa ấy. Nhưng Arion siết chặt bàn tay cô, khiến cô bừng tỉnh.
“Đừng nghe hắn, Lan Nhi! Hắn chỉ muốn nuốt chửng em!”
Khói đen dần tụ lại thành một hình thù mơ hồ trên bầu trời: đôi cánh khổng lồ, chiếc mặt nạ sừng sững, mắt đỏ rực như máu. Dân chúng hoảng loạn, nhiều người quỳ sụp, cầu xin tha thứ.
Nữ pháp quan tóc đỏ đứng bật dậy, hét lớn:
“Thấy chưa? Chính sự hiện diện của cô ta đã dẫn Hắc Sứ đến tận đây!”
Nhiều ánh mắt quay sang Lan Nhi, đầy kinh hãi. Cơn sóng nghi ngờ lại nổi lên, dọa nhấn chìm tất cả niềm tin vừa mới được xây dựng.
Lan Nhi siết chặt viên pha lê, nước mắt trào ra. Có thật là tại mình không? Mình có phải… cánh cửa mà hắn lợi dụng?
Arion quát lớn, lấn át tiếng hỗn loạn:
“Câm miệng! Hắc Sứ vốn đã tìm cách xâm nhập từ lâu. Lan Nhi không phải kẻ dẫn hắn tới, cô ấy chính là rào chắn cuối cùng!”
Tiếng cãi vã dâng lên. Trong hỗn loạn ấy, một sợi khói đen xé toạc lá chắn, lao thẳng xuống quảng trường. Nó cuộn xoáy như lưỡi roi khổng lồ, nhắm vào chính giữa vòng tròn nơi Lan Nhi và Arion đang đứng.
Arion đẩy mạnh Lan Nhi sang bên. “Chạy!”
Nhưng cô không chạy. Cả người cô rực sáng, viên pha lê tỏa ra luồng sáng trắng đối chọi với khói đen. Hai lực chạm nhau, ánh sáng và bóng tối va đập, nổ tung thành sóng xung kích lan khắp quảng trường.
Lan Nhi hét lên, toàn thân như bị xé nát. Nhưng trong đau đớn, cô cảm nhận được: ánh sáng kia không phải đến từ pha lê, mà từ chính trái tim mình.
Bóng tối gào rít, rồi tan biến dần, co rút về phía bầu trời. Hình ảnh Hắc Sứ nhạt đi, giọng hắn vọng lại, rít gào đầy hằn học:
“Ngươi nghĩ có thể chống lại ta mãi sao, đứa con cổ huyết? Sẽ đến ngày ngươi mở cánh cửa cho chính ta. Và khi ấy… cả hai thế giới sẽ quỳ dưới chân ta.”
Âm thanh tan biến, màn che trên trăng cũng rút đi. Vầng trăng hiện trở lại, nhưng ánh sáng đã nhợt nhạt, ảm đạm.
Quảng trường đổ nát, nhiều người ngất xỉu, số khác thì vẫn quỳ run rẩy. Lan Nhi gục xuống, thở dốc, toàn thân rã rời. Arion lập tức ôm lấy cô, ánh mắt giằng xé giữa lo lắng và giận dữ.
“Em đã làm gì vậy, đồ ngốc? Một chút nữa là hắn sẽ nuốt trọn em rồi…”
Lan Nhi yếu ớt mỉm cười. “Nhưng… em đã ngăn được hắn, phải không?”
Arion siết chặt cô vào ngực, không nói thêm gì.
Pháp sư già chống gậy bước đến, nhìn quanh đống đổ nát, giọng trầm:
“Điều này chứng minh một điều: Hắc Sứ không chỉ còn là mối đe dọa xa xôi. Hắn đã vươn tay tới tận Elyndra. Và chỉ có cô bé này… mới có thể đối mặt với hắn.”
Nhiều ánh mắt lại dồn về Lan Nhi. Lần này, xen lẫn trong sợ hãi là cả tia hi vọng – mong manh nhưng thật sự tồn tại.
Ở góc tối quảng trường, Kael khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.
“Tốt lắm, Lan Nhi. Cứ mạnh hơn đi… để đến lúc ngươi không còn phân biệt được đâu là ánh sáng, đâu là bóng tối.”