Khắp Elyndra, tiếng chuông cảnh báo vang rền suốt đêm. Thành phố chưa từng rung chuyển như vậy trong hàng thế kỷ. Người dân gấp rút gia cố nhà cửa, dựng lại các cột pha lê bị hỏng, trong khi khói bụi và âm khí còn vương vất trên từng ngõ nhỏ.
Trong căn phòng đá trắng của Tòa Tháp Trung Tâm, Hội đồng triệu tập khẩn cấp. Ánh sáng từ những viên pha lê gắn trên trần chiếu xuống, soi rõ gương mặt mệt mỏi nhưng căng thẳng của từng thành viên.
Lan Nhi ngồi ở cuối bàn dài, cạnh Arion. Tay cô run nhẹ, vẫn còn cảm giác tê dại sau khi đối đầu bóng tối. Viên pha lê trắng đặt trước mặt cô, tỏa sáng yếu ớt, như vừa trải qua trận chiến của chính nó.
Pháp quan tóc đỏ – nữ pháp sư từng gay gắt chỉ trích Lan Nhi – đập mạnh bàn:
“Các người thấy chưa? Sự hiện diện của con bé đã rước Hắc Sứ đến ngay giữa Elyndra! Không một ai có thể phủ nhận sự trùng hợp này!”
Một số thành viên gật gù, thì thầm đồng thuận.
Pháp sư già chống gậy – người từng bảo vệ Lan Nhi – nghiêm giọng:
“Không, chính sức mạnh của cô bé đã ngăn cản hắn xuyên qua. Nếu không có cô ấy, đêm qua Elyndra đã biến thành đống tro tàn. Các vị muốn phủ nhận điều ấy sao?”
“Ngăn cản ư?” Nữ pháp quan nhếch môi lạnh lùng. “Hay chỉ là nhất thời? Ai đảm bảo lần tới cô ta không bị nuốt chửng, rồi trở thành công cụ của hắn?”
Cả căn phòng vang lên tiếng cãi vã. Elyndra – biểu tượng của trí tuệ và đoàn kết – giờ đây như tòa tháp lung lay trước cơn bão.
Arion đứng bật dậy, giọng sắt thép:
“Nếu các vị nghi ngờ Lan Nhi, thì hãy nghi ngờ cả tôi. Chính tôi đã đưa cô ấy đến đây. Chính tôi đã thấy bằng mắt mình cô ấy chống lại bóng tối.”
Không khí im lặng một thoáng, rồi lại bùng lên. Phe ủng hộ Arion thì cho rằng Lan Nhi là hy vọng; phe đối lập thì xem cô như mồi lửa tiềm ẩn.
Lan Nhi ngồi lặng, tim nặng trĩu. Từng lời buộc tội như mũi dao xoáy vào ngực.
Đêm ấy, khi được đưa về phòng nghỉ trong Tháp, Lan Nhi không sao ngủ yên. Cô mơ thấy vầng trăng đen, thấy cánh tay khói quấn chặt mình. Trong giấc mơ, cô nghe lại giọng Hắc Sứ thì thầm:
“Ngươi đã nếm trải rồi… sức mạnh đó là của ngươi. Chỉ cần ngươi buông lỏng, ta sẽ dạy ngươi làm chủ nó. Không ai có thể chối bỏ ngươi nữa…”
Lan Nhi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm. Bàn tay cô tỏa ánh sáng nhợt nhạt, các đồ vật quanh giường rung lên. Chiếc bình gốm vỡ tan, mảnh vụn bay loạn xạ.
Cô hoảng sợ, ôm chặt tay mình, cố gắng kìm nén. Nhưng trong lòng, một nỗi sợ khủng khiếp đang lớn dần: Phải chăng mình đang thật sự biến thành quái vật?
Những ngày sau, Lan Nhi bước ra phố cùng Arion để hỗ trợ dọn dẹp. Nhưng ở bất cứ đâu, cô đều cảm nhận rõ ánh mắt lẫn lộn: ngưỡng mộ, tò mò, và sợ hãi.
Có đứa trẻ nhìn cô với ánh mắt sáng rực, thì thầm:
“Chính cô ấy đã đẩy lùi Hắc Sứ!”
Nhưng lập tức, mẹ nó kéo giật tay, nghiêm mặt:
“Đừng lại gần. Nguy hiểm.”
Lan Nhi đứng sững, nụ cười chưa kịp nở đã héo tàn.
Một nhóm thợ rèn đang dựng lại khung cửa cũng bàn tán:
“Cô ta cứu chúng ta thật đấy… nhưng nếu lần sau không kiềm chế nổi thì sao? Thà không có hi vọng còn hơn sống trong nỗi lo sợ thường trực.”
Lan Nhi cắn môi, bước đi thật nhanh, không để Arion nhìn thấy đôi mắt đang ngấn lệ.
Tối hôm ấy, Arion tìm cô ở ban công Tòa Tháp. Gió từ vách núi thổi mạnh, mang hơi lạnh của bầu trời cao.
“Em tránh mặt ta cả ngày nay,” Arion nói, giọng trầm nhưng ấm.
Lan Nhi quay lưng, giấu đi ánh mắt. “Em… không muốn làm gánh nặng thêm cho anh. Có lẽ họ nói đúng. Nếu em mất kiểm soát, Elyndra sẽ… sẽ không còn an toàn.”
Arion bước tới, đặt tay lên vai cô.
“Lan Nhi, ánh sáng mà em đã tỏa ra không phải bóng tối. Đó là sức mạnh thật sự của em. Ta tin nó thuộc về em, không phải Hắc Sứ.”
“Nhưng em… em không chắc mình tin nổi chính mình nữa,” Lan Nhi run rẩy thì thầm.
Arion siết chặt vai cô, ánh mắt rực sáng dưới ánh đèn:
“Vậy thì hãy tin vào ta. Chừng nào ta còn ở bên, em sẽ không bao giờ bị nuốt chửng.”
Lan Nhi ngẩng lên, gặp ánh mắt anh. Lòng cô ấm lại, nhưng nỗi bất an vẫn âm ỉ, như vết nứt chưa được hàn gắn.
Ở phía bên kia thành phố, Kael ngồi trong quán rượu, lặng lẽ quan sát đám đông. Tin đồn về Lan Nhi lan đi khắp Elyndra, và Kael chẳng cần làm gì nhiều ngoài gẩy thêm vài tia lửa.
“Nghe nói cô ta khiến trăng bị che khuất.”
“Nghe nói chính sức mạnh của cô ta mới làm rung chuyển quảng trường.”
“Liệu có chắc cô ta không phải gián điệp của Hắc Sứ?”
Kael mỉm cười nhạt, nâng chén rượu. Trong ánh mắt hắn, mọi thứ đang đi đúng hướng. Elyndra tự nứt vỡ từ bên trong – chẳng cần một mũi kiếm nào từ bên ngoài.
Đêm dần khuya, Elyndra sáng lấp lánh dưới ánh đuốc, nhưng trong từng con hẻm, từng mái nhà, sự ngờ vực rình rập như ngọn gió lạnh.
Trên ban công, Lan Nhi nhìn lên bầu trời. Vầng trăng đã trở lại tròn đầy, nhưng trong mắt cô, nó dường như có một vết nứt mờ tối.
Vết nứt ấy không chỉ ở trên trời – mà còn trong chính trái tim cô, và trong cả Elyndra.