Cả khu rừng dần lùi lại phía sau khi Arion dẫn Lan Nhi đi theo con đường mòn hẹp xuyên qua những tán cây khổng lồ. Trời ngả tối, nhưng nơi đây không hề có màn đêm đặc quánh như ở thế giới của cô. Thay vào đó, hàng ngàn đom đóm phát sáng bay lượn, kết thành những dải ánh sáng bồng bềnh như dải Ngân Hà rơi xuống mặt đất.
Lan Nhi không dám cất tiếng hỏi, chỉ lặng lẽ bước theo bóng lưng cao lớn phía trước. Thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn Arion, cảm thấy sự hiện diện của anh như một tảng băng lạnh lùng, vừa khiến cô an tâm, vừa khiến cô run sợ.
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm:
“Anh… lúc nãy… anh nói Eryndor là vương quốc của phép thuật và bóng tối. Vậy… anh thuộc về phía nào?”
Arion sải bước không ngừng, giọng anh vang lên đều đều:
“Không có ‘phía nào’. Ở đây, ngươi buộc phải trở thành kẻ mạnh, nếu không sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Ta chiến đấu… để tồn tại.”
Lan Nhi mím môi. Lời nói ngắn gọn ấy phơi bày một thế giới khắc nghiệt, xa lạ với cuộc sống bình lặng cô từng biết.
“Còn tôi…” – Cô cười nhạt, giọng run rẩy – “Tôi thậm chí còn chẳng biết mình có thể sống sót đến ngày mai không.”
Arion liếc cô, ánh mắt thoáng xao động, nhưng rồi lại lạnh lùng quay đi.
Họ đi suốt nhiều giờ cho đến khi những ánh đuốc hiện ra ở phía chân trời. Lan Nhi thở phào, hai chân rã rời.
Một ngôi làng hiện ra dưới chân đồi. Những ngôi nhà bằng gỗ và đá xen lẫn, mái lợp cỏ khô, bao quanh bởi hàng rào gỗ nhọn hoắt. Trên tháp canh dựng bằng thân cây, những lính gác mang áo giáp da đang quan sát chăm chú, tay lăm lăm cung nỏ.
Âm thanh nơi đây vừa quen vừa lạ: tiếng chó sủa, tiếng rì rầm của người dân, xen lẫn tiếng rì rầm phép thuật phát ra từ những ngọn đuốc ma pháp xanh lam.
Lan Nhi ngây người. Đây là thế giới mà cô từng chỉ đọc trong truyện tranh và tiểu thuyết – nay hiện hữu rõ ràng, sống động trước mắt.
Arion dừng lại trước cổng làng. Người gác cổng nhận ra anh, liền cúi đầu cung kính:
“Chiến binh Arion, ngài đã trở lại.”
Nhưng ánh mắt họ lập tức dừng ở Lan Nhi, rồi cau mày nghi ngại.
“Cô gái này là ai?” – một người hỏi, tay đã khẽ đặt lên chuôi kiếm.
Arion đáp gọn: “Người lạc. Ta sẽ đưa cô ta vào.”
Ngay lập tức, cả nhóm gác thì thầm với nhau. Một người gằn giọng:
“Không được. Người ngoài không thể bước vào, đặc biệt khi… cô ta tỏa ra khí tức lạ thường. Thật chẳng khác gì điềm xấu.”
Lan Nhi giật mình, lùi lại một bước. Cô cảm thấy ánh mắt đầy hoài nghi đang xoáy vào mình, khiến cô như kẻ tội đồ đứng giữa pháp đình.
Arion nhíu mày, giọng dứt khoát:
“Ta chịu trách nhiệm. Nếu có vấn đề, ta sẽ gánh.”
Người gác thoáng do dự. Sự uy nghiêm trong giọng nói của Arion rõ ràng không cho phép phản bác. Cuối cùng, cổng gỗ được mở ra, chậm chạp và nặng nề.
Bên trong làng, ánh mắt người dân đổ dồn về phía Lan Nhi. Có người thì thầm, có người cau mày, có đứa trẻ khóc ré lên khi mẹ nó vội kéo đi.
“Cô ta từ đâu ra vậy?”
“Khí tức lạ lắm… như có thứ gì nguy hiểm đang ẩn bên trong…”
“Có khi là tai họa đấy.”
Lan Nhi nghe rõ từng tiếng thì thầm, lòng quặn thắt. Cô muốn hét lên rằng mình không phải tai họa, rằng mình cũng chỉ là một cô gái bình thường… nhưng lời ấy nghẹn lại trong cổ họng.
Arion bước thẳng qua những ánh mắt soi mói, không buồn giải thích. Anh đưa Lan Nhi đến một căn nhà nhỏ nằm sát rìa làng.
“Ở đây.” – Anh nói ngắn gọn, mở cửa bước vào trước.
Bên trong chỉ có vài vật dụng đơn sơ: bàn gỗ, ghế, giường trải chăn thô. Một ngọn đèn ma pháp nhỏ lập lòe ánh sáng xanh, soi rõ gương mặt nghiêm nghị của Arion.
Lan Nhi đứng thập thò ở cửa, lòng tràn ngập lo lắng: “Anh… thật sự định để tôi ở đây sao?”
Arion ngồi xuống ghế, tháo găng tay, đôi mắt lạnh băng nhìn cô:
“Ngươi không có lựa chọn nào khác. Người dân trong làng sẽ không tin ngươi. Nếu không có ta, họ đã đuổi ngươi ra ngoài từ lâu.”
Lan Nhi cắn môi, cảm thấy nghẹn ngào.
“Vậy… tại sao anh lại giúp tôi?” – Cô hỏi, giọng nhỏ dần.
Một thoáng im lặng. Arion nhìn vào ánh sáng chập chờn của ngọn đèn, ánh mắt anh xa xăm, rồi khẽ đáp:
“Vì dấu ấn trên tay ngươi. Nó không thể bị bỏ mặc. Cho dù ngươi muốn hay không… nó sẽ kéo ngươi vào cuộc chiến này.”
Lan Nhi ngồi phịch xuống ghế đối diện, hai bàn tay siết chặt vào nhau. Một lần nữa, cô nhận ra: từ khi bước qua cánh cửa trong thư viện, con đường trở về dường như đã bị xóa sạch.
Bên ngoài, tiếng gió thổi qua hàng rào gỗ, mang theo tiếng thì thầm không dứt của dân làng. Từng ánh mắt nghi ngờ vẫn đang dõi theo căn nhà nơi cô đang trú ngụ.
Lan Nhi nhắm mắt, lòng trào dâng một cảm giác vừa sợ hãi vừa kiên quyết: nếu cô muốn sống sót, cô phải hiểu rõ thế giới này… và hiểu rõ con người mang tên Arion đang ngồi trước mặt mình.