Buổi sáng đầu tiên ở ngôi làng biên giới không hề mang lại cảm giác bình yên. Lan Nhi tỉnh giấc trên chiếc giường thô sơ, nghe văng vẳng bên ngoài là tiếng lao động rộn ràng: tiếng búa gõ chan chát, tiếng người gọi nhau, tiếng trẻ con nô đùa.
Cô ngồi dậy, ôm lấy đầu. Đêm qua, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô vẫn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ. Thư viện, cánh cửa sáng lóa, khu rừng chết chóc, con quái vật, Arion… Tất cả giống như một cơn mơ, nhưng cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay con quái khi sượt qua má vẫn còn in rõ, khiến cô không thể phủ nhận đây là sự thật.
Lan Nhi bước ra ngoài. Ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía cô. Có người dừng tay, có người kéo con mình tránh xa, có người thì thầm bàn tán.
“Chính là cô ta.”
“Người ngoài… Nhìn kìa, khí tức thật lạ.”
“Có khi mang theo tai họa.”
Lan Nhi đỏ bừng mặt, bước nhanh hơn, nhưng những ánh nhìn ấy cứ đeo bám. Cô chưa từng thấy mình bé nhỏ và lạc lõng đến thế.
Cô tìm thấy Arion ở bãi tập của chiến binh. Anh đang luyện kiếm, từng đường gươm lạnh lẽo xé toạc không khí, tạo thành những luồng gió rít gào. Đôi mắt anh tập trung tuyệt đối, như chẳng màng thế giới xung quanh.
Lan Nhi ngập ngừng lại gần.
“Anh… có thể chỉ cho tôi… tôi nên làm gì ở đây không? Mọi người… họ ghét tôi.”
Arion không ngừng động tác, chỉ đáp gọn:
“Đừng để tâm. Họ sống cạnh ranh giới bóng tối quá lâu, nên dè chừng với mọi thứ lạ lẫm. Sống sót khiến họ thành như vậy.”
“Nhưng tôi…” – Lan Nhi cắn môi, nghẹn giọng – “Tôi không muốn trở thành gánh nặng, hay… hay kẻ bị coi là tai họa.”
Lần này, Arion dừng lại, ánh mắt lạnh băng hướng về cô:
“Nếu muốn thoát khỏi cái nhìn đó, hãy chứng minh ngươi không vô dụng.”
Cơ hội chứng minh đến sớm hơn Lan Nhi tưởng.
Chiều hôm ấy, khi dân làng đang bận rộn gom củi, một tiếng hét thất thanh vang lên từ cổng phía Bắc. Khói đen bốc lên, kèm theo tiếng gầm gừ rùng rợn.
Lan Nhi bị dòng người hoảng loạn xô ngã. Từ dưới đất, cô ngẩng lên và thấy những bóng dáng khổng lồ lao ra từ rừng: bầy “Hắc thú” – những con sói to gấp đôi thường thấy, lông đen như mực, đôi mắt đỏ rực.
“Lại nữa sao!” – dân làng kêu lên – “Bóng tối đang tràn tới!”
Chiến binh cầm vũ khí lao ra, Arion dẫn đầu, thanh kiếm xanh lam vung lên, ánh sáng loang lổ như chớp. Cả bầy sói gào rít, lao thẳng vào hàng rào gỗ.
Lan Nhi đứng chết lặng. Trái tim cô đập loạn, chân run rẩy. Trong tiềm thức, hình ảnh con quái vật đêm trước lại hiện về.
Đột nhiên, một con sói tách ra, vòng qua lối nhỏ và lao về phía nhóm trẻ em chưa kịp chạy trốn. Người mẹ hét lên, nhưng khoảng cách quá xa, không ai kịp đến cứu.
Lan Nhi hoảng hốt, cơ thể cô tự động lao về phía lũ trẻ, dù lý trí gào thét bảo cô rằng đây là hành động điên rồ.
Con sói há miệng, hàm răng sáng loáng chực xé toạc. Lan Nhi hét lên, vươn tay ra che chắn.
Ánh sáng bùng phát lần nữa. Từ lòng bàn tay cô, một luồng sáng trắng bạc vọt ra, dựng thành kết giới mỏng manh chắn trước lũ trẻ. Con sói đâm sầm vào, gào lên đau đớn rồi bị hất văng.
Người dân ngây sững, trố mắt nhìn cảnh tượng ấy.
Arion nhân cơ hội vung kiếm, kết liễu con sói bằng một nhát chém dứt khoát.
Cả chiến trường lắng lại trong thoáng chốc. Dân làng nhìn Lan Nhi, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
“Cô ta… có ma lực!” – một người kêu lên.
“Không thể nào… Người ngoài sao lại sở hữu thứ đó?”
“Ma lực ấy… không giống chúng ta. Quá mạnh, quá nguy hiểm.”
Những lời bàn tán vỡ òa. Một vài người còn lùi xa, kéo con cái tránh khỏi Lan Nhi.
Lan Nhi đứng thẫn thờ, bàn tay vẫn run run, ánh sáng dần tắt. Cô cứu mạng lũ trẻ, nhưng thay vì được cảm ơn, cô lại thấy ánh mắt nghi ngại, sợ hãi bao trùm.
Nỗi tủi nhục và cô đơn siết chặt lồng ngực.
Arion bước tới, chắn trước cô, giọng anh vang vọng, uy nghi:
“Không phải điềm xấu. Cô ta vừa cứu mạng những đứa trẻ. Nếu các ngươi không phân biệt được ơn và họa, thì đáng xấu hổ.”
Đám đông xôn xao, nhưng không ai dám cãi lại. Uy danh và sức mạnh của Arion khiến họ phải im lặng.
Lan Nhi nhìn bóng lưng anh, lần đầu cảm thấy trong sự lạnh lùng ấy vẫn có một tia che chở mơ hồ.
Tối hôm đó, ngồi trong căn nhà nhỏ, Lan Nhi gục mặt xuống bàn, đôi vai run rẩy.
“Dù tôi làm gì… họ cũng sẽ không chấp nhận tôi. Tôi… mãi là kẻ ngoài cuộc.”
Arion ngồi đối diện, ánh mắt khó đoán, rồi lạnh nhạt đáp:
“Ngươi chỉ mới bắt đầu. Sức mạnh trong ngươi không phải ngẫu nhiên. Một ngày nào đó, chính nó sẽ quyết định số phận cả thế giới này.”
Lan Nhi ngẩng lên, đôi mắt ướt nhòe mở to kinh ngạc.
Arion nghiêng người, giọng trầm thấp:
“Nếu muốn thoát khỏi sự khinh miệt, hãy học cách kiểm soát nó. Hãy biến nỗi sợ thành sức mạnh.”
Lan Nhi siết chặt tay. Trong bóng tối, ánh sáng mỏng manh từ lòng bàn tay cô lại lóe lên, như đáp lại lời anh.
Trong lòng cô, nỗi cô độc chưa biến mất, nhưng đã có thêm một tia hy vọng – dù mong manh, nhưng đủ để cô không gục ngã.