cánh cửa song song

Chương 6: Bài học đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, mặt trời Eryndor mọc lên từ sau những dãy núi xa, ánh sáng màu vàng cam lan khắp bầu trời. Lan Nhi bước theo Arion ra bãi đất trống bên ngoài làng. Nơi ấy chỉ toàn đất khô, những tảng đá lởm chởm và vài gốc cây chết.

Arion dừng lại, xoay người, ánh mắt lạnh lùng:
“Từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi cách kiểm soát thứ sức mạnh ngươi sở hữu. Nếu không, nó sẽ tự giết ngươi, hoặc biến ngươi thành công cụ cho bóng tối.”

Lan Nhi nuốt nước bọt, bàn tay siết chặt.
“Nhưng… tôi chưa từng học gì cả. Tôi không biết bắt đầu từ đâu.”

Arion rút thanh kiếm ra, cắm mạnh xuống đất trước mặt cô.
“Phép thuật không đến từ hư vô. Nó bắt nguồn từ ý chí. Ngươi đã từng dùng nó hai lần – một lần trong vô thức để tự vệ, một lần để cứu lũ trẻ. Nghĩa là, ngươi đã có ma lực bên trong. Ta chỉ giúp ngươi mở khóa nó mà thôi.”

Anh bước vòng quanh, giọng trầm thấp:
“Hãy nhắm mắt. Tập trung. Cảm nhận dòng chảy trong máu ngươi.”

Lan Nhi làm theo. Cô đứng im, nhắm mắt, hít thở thật sâu. Ban đầu, chẳng có gì. Chỉ có tiếng gió, tiếng lá xào xạc.

Rồi bất chợt, cô cảm thấy một luồng ấm nóng khẽ nhói trong lồng ngực, rồi lan ra khắp cơ thể. Như có một dòng sông ánh sáng chảy trong mạch máu.

“Đúng rồi.” – Giọng Arion vang lên gần bên – “Hãy tập trung vào nó. Đừng để nỗi sợ lấn át.”

Lan Nhi khẽ run. Dòng năng lượng càng lúc càng mạnh, như muốn vỡ tung. Hình ảnh con quái vật đêm trước, ánh mắt căm ghét của dân làng, lời thì thầm “tai họa”… tất cả bủa vây trong đầu, khiến cô khó giữ bình tĩnh.

“Không… mình không thể…” – Cô thì thào, rồi mở choàng mắt. Luồng sáng vụt tắt.

Arion cau mày.
“Ngươi vừa để nỗi sợ nuốt chửng mình. Trong chiến đấu, chỉ một khắc như thế cũng đủ để chết.”

Lan Nhi thở hổn hển, nước mắt chực trào.
“Anh nghĩ dễ lắm sao? Tôi chưa bao giờ… chưa bao giờ phải làm những chuyện này!”

Arion nhìn cô một thoáng, ánh mắt anh vẫn lạnh, nhưng trong giọng nói có chút dịu đi:
“Không ai sinh ra đã sẵn sàng. Ngươi phải học, phải ngã, rồi phải đứng dậy.”

Cả ngày hôm đó, Arion bắt Lan Nhi lặp đi lặp lại việc tập trung, cảm nhận và điều khiển dòng ma lực. Mỗi lần thất bại, cô kiệt sức hơn một chút, ngã quỵ trên đất.

Nhưng Arion không cho phép cô bỏ cuộc. Anh kéo cô dậy, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm:
“Một lần nữa.”

Đám trẻ trong làng lén lút đến xem, rồi gọi bạn bè, chẳng mấy chốc có cả chục người dân đứng nhìn từ xa. Họ thì thầm:

“Cô ta thực sự có sức mạnh sao?”
“Nhìn kìa, cô ta chẳng kiểm soát nổi gì cả.”
“Ta nói rồi, chỉ là tai họa được gắn lớp vỏ cứu tinh thôi.”

Những lời thì thầm như dao cắt, khiến tim Lan Nhi rỉ máu. Nhưng cô cắn răng, đứng dậy lần nữa.


Chiều đến, Arion đưa cô một viên đá nhỏ.
“Thử tập trung ma lực vào đây. Nếu thành công, hòn đá sẽ phát sáng. Nếu không, nó sẽ vẫn chỉ là một cục đá.”

Lan Nhi nâng viên đá trong tay. Cô hít thở sâu, nhắm mắt, dồn tâm trí vào luồng năng lượng trong cơ thể.

Hình ảnh lũ trẻ hốt hoảng, hình ảnh con sói đen lao tới… hiện về. Cô nhớ lại cảm giác tuyệt vọng khi giơ tay chắn chúng.

“Không được sợ… không được bỏ rơi họ…”

Một tia sáng mảnh mai lóe lên từ viên đá. Cả cơ thể Lan Nhi run bắn, mồ hôi túa ra. Ánh sáng trong tay cô bùng lên rực rỡ, bao phủ hòn đá trong ánh bạc.

Đám đông ồ lên kinh ngạc.

Lan Nhi mở mắt, thấy viên đá đang tỏa sáng trong tay mình. Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh – nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cơ thể cô mềm nhũn. Cả người đổ gục xuống đất.

“Lan Nhi!” – tiếng Arion vang lên, lần đầu không còn lạnh lùng. Anh lao tới, đỡ lấy cơ thể nhỏ bé đang kiệt sức.

Cô thều thào, giọng mỏng manh như gió:
“Tôi… đã làm được rồi… đúng không?”

Arion nhìn viên đá vẫn sáng rực trong bàn tay cô, ánh mắt anh thoáng qua một tia cảm xúc khó lường. Anh khẽ đáp, rất khẽ:
“Ừ. Ngươi đã làm được.”

Rồi Lan Nhi chìm vào cơn ngất lịm, để mặc thế giới mờ đi trước mắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×