cánh cửa song song

Chương 8: Thử Thách Của Làng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông đồng vang dội khắp quảng trường. Dân làng tụ tập đông nghịt, gương mặt ai nấy căng thẳng. Ở giữa, Lan Nhi đứng lặng, hai tay siết chặt, tim đập như trống trận.

Trưởng lão chống gậy bước lên bậc đá, giọng trầm khàn:
“Thần linh đã chứng giám, từ bao đời nay, mỗi khi một kẻ lạ đặt chân đến, làng đều phải làm lễ thử thách. Không vượt qua, tức là tai họa. Đó là luật.”

Đám đông ồ lên. Những tiếng xì xào vọng lại:
“Đúng thế! Không thể để nó ở lại nếu chưa chứng minh.”
“Lần trước, một kẻ ngoài đã gieo rắc bệnh dịch. Ta không quên.”
“Đúng, thử thách đi, nếu sống sót thì mới được công nhận!”

Lan Nhi run rẩy. Cô định mở miệng biện minh, nhưng giọng nói vững chãi vang lên trước khi cô kịp thốt lời:

“Đủ rồi.”

Arion bước ra từ hàng người, ánh mắt lạnh như băng. Thanh kiếm trên vai anh phản chiếu ánh sáng xanh nhạt.

“Các ngươi dựa vào luật để che giấu nỗi sợ. Con bé này chưa hề làm gì để hại các ngươi.”

Một người đàn ông râu quai nón, chính là kẻ từng hô hào trong quán rượu, đứng bật dậy:
“Ngươi nói vậy vì ngươi che chở nó! Nhưng nếu nó thật sự là tai họa, ngươi có dám gánh thay tất cả chúng ta không?”

Đám đông gào theo. Làn sóng nghi ngờ lan ra, không thể ngăn cản.

Trưởng lão gõ mạnh cây gậy:
“Im lặng! Luật là luật. Nếu con bé vượt qua Thử Thách Vọng Nguyệt, chúng ta sẽ chấp nhận. Nếu không… nó phải rời đi.”

Lời phán như nhát dao chém xuống.

Lan Nhi ngẩng lên, đôi mắt ngấn nước. Cô nhìn quanh, thấy hàng chục ánh mắt nghi kỵ. Không ai tin cô. Không ai dang tay ra.

Cô thì thầm, như chỉ để chính mình nghe:
“…Tôi sẽ làm. Tôi sẽ tham gia.”

Đêm trước khi thử thách bắt đầu, Lan Nhi ngồi một mình bên bếp lửa. Lửa nhảy múa, soi rõ gương mặt căng thẳng.

Arion tiến lại, đặt một thanh gỗ khô vào đống lửa. Anh ngồi xuống bên cạnh, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, anh cất giọng:
“Ngươi thật sự muốn làm điều này?”

Lan Nhi gượng cười:
“Có lẽ tôi không có lựa chọn nào khác.”

Arion nhìn sâu vào mắt cô. Trong bóng tối, ánh mắt ấy vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng lạ lùng.
“Rừng Vọng Nguyệt không giống nơi nào ngươi từng biết. Ảo ảnh, quái thú, bóng tối… tất cả sẽ thử thách ý chí và trái tim ngươi. Nếu ngươi lung lay, nó sẽ nuốt chửng ngươi.”

Lan Nhi nuốt khan, tay siết vạt áo.
“Vậy… tôi nên làm gì?”

Arion rút từ áo choàng ra một chiếc bùa nhỏ bằng bạc, khắc hình trăng lưỡi liềm.
“Giữ cái này bên mình. Nó không mạnh, nhưng sẽ giúp ngươi cảm nhận phương hướng thật.”

Lan Nhi đón lấy, lòng dâng lên cảm xúc khó gọi tên.
“…Tại sao anh lại tin tôi?”

Arion hơi cúi đầu, môi mấp máy một nụ cười thoáng qua.
“Ta không tin. Ta chỉ… không muốn nhìn thấy một linh hồn bị dập tắt khi còn chưa kịp bùng cháy.”

Lan Nhi ngẩn người. Trong khoảnh khắc, giữa bầu không khí lạnh lẽo, tim cô ấm lên như có ngọn lửa len vào.

Sáng hôm sau.

Cổng rừng Vọng Nguyệt phủ sương trắng, tựa như lối vào một thế giới khác. Dân làng tụ tập, ai cũng muốn chứng kiến.

Trưởng lão giơ gậy lên:
“Nhiệm vụ của ngươi, kẻ ngoài, là đi vào rừng và mang về Hoa Nguyệt Quang – loài hoa chỉ nở khi trăng chạm đỉnh. Chỉ thế mới chứng minh thần linh chấp nhận ngươi.”

Lan Nhi nuốt nước bọt. Trái tim cô đập loạn, nhưng đôi chân vẫn tiến lên.

Cô quay lại lần cuối. Arion đứng đó, ánh mắt dõi theo, kiên định như ngọn núi. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Lan Nhi siết chặt bùa bạc trong tay. Hít một hơi sâu, cô bước vào màn sương dày đặc.

Cánh rừng khép lại sau lưng, nuốt trọn cô vào bóng tối và thử thách chưa từng biết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×