Thành phố chìm trong một buổi tối tháng Mười nặng nề, oi bức. Tiết trời chuyển mùa khiến không khí đặc quánh lại, báo hiệu một cơn dông lớn sắp đổ xuống. Kiều Loan đang nằm trên sofa, cố gắng đọc một bản thảo công việc, nhưng tâm trí cô không yên. Sự hiện diện của Quốc Huy đã tạo ra một sự xao nhãng liên tục.
Cậu em đang ở phòng vẽ, âm nhạc rock nhẹ phát ra từ tai nghe của cậu. Đó là một sự xâm lấn tinh tế nhưng dai dẳng vào không gian riêng tư của cô.
Đột nhiên, mọi thứ chìm vào bóng tối.
Ánh đèn thành phố, đèn đường và cả ánh sáng từ các thiết bị điện tử trong căn hộ đều tắt ngúm. Tiếng rít lớn của gió ngoài ban công lập tức trở nên rõ rệt. Căn hộ áp mái của Kiều Loan, thường lộng lẫy và kiêu kỳ, giờ đây trở nên lạnh lẽo và đáng sợ.
Kiều Loan vốn sợ bóng tối và sấm sét. Cô không sợ ma quỷ, nhưng cô sợ sự bất lực, sự cô lập mà bóng tối mang lại. Cô ngồi bật dậy, tim đập nhanh.
“Chị Loan?”
Giọng Quốc Huy vang lên từ cuối hành lang, bình tĩnh và rõ ràng.
“Tôi đây,” Kiều Loan đáp, cố giữ giọng nói không run rẩy. Cô lục lọi trên bàn để tìm chiếc điện thoại, bật đèn pin lên.
Chỉ vài giây sau, Quốc Huy đã bước ra phòng khách. Anh đang cầm một chiếc đèn pin cũ kỹ, ánh sáng vàng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt anh, tạo ra những đường nét sắc sảo và huyền ảo. Anh mặc một chiếc quần short và áo phông, lộ ra đôi chân dài và bắp tay cuồn cuộn.
“Em tìm được nến không?” Kiều Loan hỏi.
“Không cần đâu, chị ngồi đây đi. Mưa to quá, chắc điện sẽ sớm có lại thôi,” Quốc Huy nói. “Em lấy chăn cho chị.”
Anh không hỏi cô có sợ không, nhưng hành động của anh đã thể hiện sự quan tâm. Quốc Huy mang ra hai chiếc chăn mỏng từ phòng khách, một chiếc anh đắp lên vai Kiều Loan, chiếc còn lại anh ngồi xuống sofa, cách cô một khoảng vừa phải.
Tiếng sấm rền vang, Kiều Loan vô thức rụt người lại. Cô cảm thấy xấu hổ vì sự yếu đuối này.
“Chị sợ sấm à?” Quốc Huy hỏi, giọng điệu hoàn toàn không có sự chế nhạo.
Kiều Loan gật đầu nhẹ. “Từ bé. Chỉ là… cảm giác mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.”
Quốc Huy không nói gì, chỉ chuyển chiếc đèn pin lên giá sách. Ánh sáng chiếu hắt lên trần nhà, tạo ra một bầu không khí dịu dàng hơn. Rồi anh bắt đầu kể chuyện. Những câu chuyện ngẫu nhiên về thời thơ ấu của anh ở nông thôn, về những lần anh và bạn bè đi bắt đom đóm trong đêm mưa.
Giọng anh trầm ấm, đều đều, như một loại thuốc an thần. Kiều Loan dần thả lỏng. Trong bóng tối, cô không phải đeo chiếc mặt nạ giám đốc cứng nhắc nữa. Quốc Huy cũng không còn là chàng trai trẻ táo bạo hay nghệ sĩ bí ẩn. Họ chỉ là hai con người cô đơn đang tìm kiếm sự an ủi.
“Chị, chị không cần phải sợ đâu. Sấm sét chỉ là năng lượng đang được giải phóng thôi,” Quốc Huy thì thầm.
Anh nói xong, lại có một tiếng sấm vang lên dữ dội hơn. Kiều Loan giật mình mạnh, và theo phản xạ, cô đưa tay ra, vô tình nắm lấy cổ tay Quốc Huy.
Khoảnh khắc chạm này kéo dài hơn lần trước. Bàn tay Kiều Loan lạnh ngắt, trong khi cổ tay Quốc Huy ấm áp và mạnh mẽ. Làn da anh có một lớp mồ hôi mỏng của đêm hè. Xúc giác này khiến mọi giác quan của Kiều Loan bùng nổ.
Quốc Huy không rút tay lại. Anh nhẹ nhàng xoay cổ tay, để bàn tay mình lồng vào tay cô. Anh siết nhẹ, một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng sự bảo vệ và một lời hứa không lời.
Tim Kiều Loan đập thình thịch. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm của tình huống này. Trong bóng tối và sự sợ hãi, lằn ranh giữa “chị” và “em”, giữa “chủ nhà” và “người ở nhờ”, giữa lý trí và cảm xúc đã bị xóa nhòa.
“Chị Loan,” Quốc Huy gọi tên cô một cách trầm khàn, kéo dài hơn một chút so với bình thường.
Hơi thở của anh phả vào tóc cô. Anh nghiêng người lại gần, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau. Không còn sự lạnh lùng hay chuyên nghiệp nào nữa, chỉ còn lại sự khao khát gần gũi thuần túy.
“Chị có thể kể em nghe về nỗi sợ hãi của chị không?” Quốc Huy hỏi, giọng nói thủ thỉ, mang đầy sự dịu dàng không ngờ.
Kiều Loan không nói về sấm sét. Cô nói về sự tan vỡ, về việc cô sợ mình sẽ không bao giờ được yêu thương trọn vẹn nữa. Cô kể về những đêm dài cô đơn trong căn nhà quá rộng này.
Quốc Huy lắng nghe, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô. Cử chỉ đó quá thân mật, quá trưởng thành. Kiều Loan nhận ra rằng, trong khoảnh khắc này, cô không hề nhìn thấy một cậu em trai mới lớn nào cả. Cô thấy một người đàn ông sẵn sàng gánh vác sự yếu đuối của cô.
“Chị không cô đơn đâu,” Quốc Huy thì thầm, giọng anh đầy hứa hẹn. “Em ở đây.”
Lý trí Kiều Loan gào thét phải buông tay, phải bật đèn, phải trở lại với các quy tắc. Nhưng cơ thể cô lại phản bội. Cô siết chặt tay anh, tìm kiếm sự ấm áp và sự bảo vệ.
Ngọn lửa đang cháy âm ỉ dưới lớp băng. Trong bóng tối, nó được phép bùng lên.
Mặc dù không có hành động nào khác xảy ra, nhưng sự gần gũi trong bóng tối đã tạo ra một dấu ấn sâu sắc. Khi đèn điện bỗng dưng bật sáng trở lại, rọi rõ khuôn mặt bối rối và gần nhau quá mức của họ, cả hai đều giật mình.
Kiều Loan nhanh chóng rút tay lại, gương mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ và cả sự kích thích ngầm. “Cảm ơn cậu, Quốc Huy. Tôi… tôi ổn rồi.”
Quốc Huy cũng lùi lại, nhưng ánh mắt anh vẫn giữ nguyên ngọn lửa đó. Anh đứng dậy, thu dọn chăn màn, nhưng trước khi quay lưng, anh nhìn thẳng vào Kiều Loan.
“Ngủ ngon, chị Loan. Em sẽ không bao giờ để chị một mình đâu.”
Lời hứa đó không phải là của một đứa em trai. Nó là lời cam kết của một kẻ chinh phục. Kiều Loan biết lằn ranh đã bị vượt qua, và cô không chắc mình có muốn vẽ lại nó nữa không.