Sau đêm mất điện, một sự im lặng kỳ lạ và đầy nhận thức bao trùm căn hộ. Kiều Loan và Quốc Huy tránh ánh mắt nhau, nhưng sự né tránh này chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng không thể phủ nhận. Họ đã đi qua một ranh giới, dù chỉ bằng một cái nắm tay trong bóng tối, và giờ đây, cả hai đều phải đối phó với dư âm của nó.
Sự trốn tránh của Kiều Loan đạt đến đỉnh điểm khi cô lao vào công việc một cách điên cuồng. Cô ở lại văn phòng muộn hơn, bỏ bê việc ăn uống và ngủ nghỉ. Hậu quả là, vào một buổi sáng sớm Thứ Bảy, cô tỉnh dậy với cơn sốt cao và những cơn đau nhức cơ thể.
Cảm giác yếu ớt này là điều Kiều Loan không quen thuộc. Cô luôn là người kiểm soát, mạnh mẽ. Việc phải nằm liệt giường khiến cô cảm thấy bất lực và dễ bị tổn thương.
Quốc Huy là người đầu tiên phát hiện ra. Anh thấy cô không xuất hiện trong bếp để pha cà phê như thường lệ. Anh bước vào phòng cô, không gõ cửa. Anh thấy Kiều Loan nằm cuộn tròn, mặt tái nhợt và môi khô khốc.
“Chị Loan?” Giọng Quốc Huy ngay lập tức thay đổi, từ sự xa cách bối rối thành sự lo lắng và quyết đoán.
“Tôi… tôi ổn,” Kiều Loan thều thào, cố gắng ngồi dậy nhưng thất bại.
Quốc Huy không tranh luận. Anh đặt tay lên trán cô, hành động đó nhanh chóng và tự nhiên đến mức Kiều Loan không kịp phản ứng. Nhiệt độ nóng rực của cô khiến anh nhíu mày.
“Chị sốt cao lắm. Chị nằm yên. Em đi lấy thuốc và chuẩn bị cháo.”
Kiều Loan, với lý trí mờ mịt vì sốt, chỉ có thể gật đầu. Cô cảm thấy xấu hổ vì sự yếu đuối này, nhưng đồng thời, một cảm giác được giải thoát khi có người khác tiếp quản trách nhiệm.
Quốc Huy quay lại với một chiếc nhiệt kế, một ly nước ấm và thuốc hạ sốt. Anh đỡ cô dậy một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, giúp cô uống thuốc. Sự gần gũi này không còn mang tính gợi cảm như đêm mất điện, mà là sự thân mật của sự chăm sóc.
Sau đó, anh mang cháo nóng vào. Anh kê gối cho cô, múc từng thìa nhỏ thổi nguội rồi đưa đến miệng cô. Kiều Loan, người luôn tự tay làm mọi thứ, cảm thấy kỳ lạ nhưng không hề khó chịu.
“Em có phải làm việc không? Đừng bỏ bê việc học của cậu,” Kiều Loan cố gắng lên tiếng.
“Vẽ tranh có thể đợi. Chị không thể đợi,” Quốc Huy đáp, giọng anh kiên định. “Ăn hết bát cháo này đi.”
Sự chiều chuộng này hoàn toàn xa lạ với Kiều Loan. Trong cuộc hôn nhân trước, cô luôn là người chăm sóc, người lo lắng. Giờ đây, được một người đàn ông trẻ hơn mình mười ba tuổi chăm sóc từng li từng tí, Kiều Loan cảm thấy một sự ấm áp và nuông chiều khó cưỡng.
Quốc Huy ở lại trong phòng cô. Anh không làm phiền, chỉ ngồi trên chiếc ghế bành gần đó, yên lặng đọc một cuốn sách. Sự hiện diện của anh mang lại sự yên tâm vô cùng lớn.
Khi Kiều Loan bắt đầu cảm thấy lạnh run, dù đã đắp hai chiếc chăn, Quốc Huy ngay lập tức nhận ra. Anh không hỏi, chỉ đi đến và kéo chiếc ghế lại gần giường. Anh ngồi đó, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô, nơi mạch đập đang nhảy múa vì sốt.
“Chị Loan, em sẽ ngồi đây. Chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Đừng cố suy nghĩ nữa.”
Anh không phải một bác sĩ hay một người thân ruột thịt, nhưng sự quan tâm anh dành cho cô là chân thành và sâu sắc hơn bất kỳ ai cô từng quen. Kiều Loan nhìn chằm chằm vào Quốc Huy. Khuôn mặt anh vẫn giữ những đường nét trẻ trung, nhưng sự kiên nhẫn và chín chắn trong cách anh hành xử lại là của một người đàn ông từng trải.
Kiều Loan cảm thấy một sự mềm yếu không thể ngăn cản. Cô khẽ nắm lấy ngón tay cái của anh. Cử chỉ này là một lời chấp nhận sự chăm sóc của anh, một sự đầu hàng nhỏ bé.
Quốc Huy nhìn xuống, ánh mắt anh dịu dàng. Anh không nói gì, chỉ giữ nguyên tư thế đó, để Kiều Loan nắm lấy tay mình.
Cảm giác đê mê của bệnh tật cộng với sự an toàn đến từ Quốc Huy khiến Kiều Loan chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ mơ màng, cô cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay anh, và điều đó giống như một loại liều thuốc mạnh hơn bất kỳ loại kháng sinh nào. Cô cho phép bản thân được yếu đuối trong vòng tay chăm sóc của anh.
Khi cô tỉnh dậy vài giờ sau, cơn sốt đã giảm đi đáng kể. Quốc Huy đang ngồi đó, vẫn nắm tay cô, nhưng anh đã ngủ gật. Đầu anh tựa vào thành giường, hơi thở đều đặn.
Kiều Loan nằm đó, ngắm nhìn anh. Ánh sáng nhẹ chiếu vào khuôn mặt anh, làm nổi bật đường quai hàm mạnh mẽ. Trong giây phút này, Quốc Huy không phải là cậu em phiền phức, mà là người bảo hộ cô.
Cô đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng chạm vào tóc anh. Mềm mại. Dù anh đã lớn, vẫn còn chút gì đó ngây thơ trong giấc ngủ của anh. Nhưng cảm xúc cô dành cho anh đã vượt xa tình cảm chị em thuần túy. Nó là sự khao khát được yêu thương và chở che, mà cô đã đánh mất từ lâu, nay lại được tìm thấy trong vòng tay của một chàng trai trẻ tuổi.
Kiều Loan nhanh chóng rút tay về khi Quốc Huy khẽ cựa quậy.
Anh tỉnh giấc, nhìn thấy cô đã tỉnh táo hơn, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh. “Chị thấy đỡ hơn chưa?”
“Rất nhiều,” Kiều Loan đáp, giọng cô chân thành. “Cảm ơn cậu, Quốc Huy.”
Quốc Huy đứng dậy, tay anh vẫn còn vương vấn hơi ấm của cô. “Em đã nói rồi, chị Loan. Đừng nói cảm ơn. Chăm sóc chị là việc em nên làm.”
Câu nói đó, mang sự sở hữu ngầm, vang vọng trong không gian. Nó không phải là nghĩa vụ, nó là mong muốn. Và Kiều Loan biết rằng, qua sự yếu đuối này, mối quan hệ cấm kỵ của họ đã tiến thêm một bước nữa. Cô không chỉ nhìn thấy sự hấp dẫn, cô còn nhìn thấy bến đỗ.