Kiều Loan đã khỏi ốm, nhưng cô không thể lấy lại được vẻ ngoài lạnh lùng, sắt đá như trước. Sự chăm sóc của Quốc Huy đã tạo ra một vết nứt rõ rệt trên lớp vỏ bọc của cô. Cô nhận ra rằng, dù đã cố gắng phủ nhận, cô thực sự mong chờ sự tương tác với anh.
Mối quan hệ của họ trở nên mập mờ. Họ vẫn giữ khoảng cách lịch sự trước mặt người khác, nhưng trong căn hộ, có những ánh mắt kéo dài hơn, những cái chạm gần hơn. Kiều Loan thậm chí còn thường xuyên chuẩn bị thêm một phần ăn sáng cho Quốc Huy, một hành động mà cô tự biện minh là vì "cảm ơn sự chăm sóc".
Tuy nhiên, sự căng thẳng này đã đạt đến đỉnh điểm vào một buổi tối thứ Sáu.
Kiều Loan đang làm việc trong phòng khách thì Quốc Huy nhận được một cuộc gọi video. Anh bước ra ban công để nghe, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng cười khúc khích vui vẻ, trẻ trung từ đầu dây bên kia. Đó là giọng con gái.
Bằng lý trí, Kiều Loan biết Quốc Huy là một thanh niên mười chín tuổi điển trai, tài năng, việc cậu có người theo đuổi là điều hiển nhiên. Nhưng bằng cảm xúc, cô lại cảm thấy một sự khó chịu, một cơn ghen tỵ thoáng qua khiến dạ dày cô co thắt lại.
Cô cố gắng tập trung vào tài liệu, nhưng đôi tai cô lại dán chặt vào cuộc trò chuyện bên ngoài.
“Ừ, mai tớ rảnh… không, không đi xem phim đâu. Tớ ghét mấy bộ phim lãng mạn sáo rỗng đó. Tớ muốn đến quán cà phê có triển lãm tranh graffiti mới mở… Được rồi, bảy giờ tối nhé.”
Quốc Huy kết thúc cuộc gọi. Anh bước vào, khuôn mặt rạng rỡ, một nụ cười tươi tắn không hề che giấu. Nụ cười đó không phải là nụ cười kín đáo, thấu hiểu anh thường dành cho cô, mà là nụ cười vô tư, trẻ trung.
Kiều Loan cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh. Cô nhanh chóng đóng tài liệu lại, giọng cô lạnh hơn cả băng.
“Cậu nên nhớ giờ giới nghiêm tôi đã đặt ra.”
Quốc Huy nhìn cô, nụ cười trên môi anh nhạt đi một chút. Anh hiểu cô đang không vui vì điều gì đó, nhưng không biết chính xác là vì cuộc hẹn hò.
“Em biết, chị Loan. Em sẽ về trước mười một giờ.”
“Và đừng đưa người lạ về nhà,” cô nhấn mạnh.
“Tất nhiên rồi,” Quốc Huy nhún vai. “Cô ấy không phải ‘người lạ’. Cô ấy là bạn cùng lớp.”
Sự bình thản của anh khiến Kiều Loan càng thêm bực bội. Cô đứng dậy, tiến về phía phòng mình.
“Tùy cậu. Miễn đừng làm phiền tôi.”
Cùng lúc đó, điện thoại Quốc Huy reo lên tin nhắn. Anh nhìn vào điện thoại, rồi bất ngờ bật cười. Kiều Loan quay lại.
“Có chuyện gì?” cô hỏi một cách sắc sảo.
“À, không có gì,” Quốc Huy trả lời, nhưng không giấu giếm vẻ thích thú. “Cô ấy hỏi em có thích bó hoa hồng Ecuador không.”
Kiều Loan cảm thấy một sự chế giễu ngầm trong giọng nói của anh. Cô là người phụ nữ thành đạt, cô được tặng những món quà xa xỉ, nhưng lại không thể chịu đựng được sự quan tâm đơn giản mà một cô gái trẻ dành cho Quốc Huy.
“Quá sến sẩm,” Kiều Loan nhận xét, giọng khinh khỉnh. Cô không biết mình đang nói về hoa hay về cô gái kia.
Quốc Huy nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh sâu hơn bình thường. “Có lẽ đối với người trẻ tuổi thì không.”
Anh không tiếp tục cuộc đối thoại. Anh trở lại phòng mình, đóng cửa lại.
Kiều Loan đứng giữa phòng khách trống rỗng. Lòng cô đầy ắp những cảm xúc mâu thuẫn: tức giận vì sự vô tư của Quốc Huy, ghen tỵ vì sự tươi mới của cô gái kia, và xấu hổ vì sự kiểm soát không chính đáng của chính mình.
Cô nhận ra rằng, cô đã coi Quốc Huy là tài sản tinh thần của riêng mình sau những khoảnh khắc thân mật, cô đã tự động gán cho anh vai trò là người đàn ông duy nhất quan tâm đến mình. Giờ đây, sự tồn tại của một cô gái khác, một cô gái cùng tuổi, không có rào cản xã hội hay tuổi tác, giống như một lời tuyên chiến trực tiếp.
Suốt đêm hôm đó, Kiều Loan không tài nào ngủ được. Cô tưởng tượng ra Quốc Huy đi hẹn hò: nụ cười rạng rỡ của anh, bàn tay anh có thể chạm vào bàn tay cô gái kia, những câu chuyện vui vẻ mà họ chia sẻ.
Điều đáng sợ nhất là khi cô tự hỏi: Liệu Quốc Huy có nói với cô gái kia những lời dịu dàng anh đã nói với cô trong đêm mất điện không? Liệu cô gái kia có làm tan chảy tảng băng Kiều Loan đã tạo ra không?
Sáng hôm sau, Kiều Loan quyết định phải hành động, không phải để ngăn cản Quốc Huy, mà để tự bảo vệ mình. Cô diện một chiếc váy sơ mi lụa màu xanh navy, trang điểm nhẹ nhàng nhưng sắc nét.
Khi Quốc Huy bước ra, áo phông trắng đơn giản và quần jean, trông anh trẻ trung và hấp dẫn một cách vô hại.
“Chị đi đâu à?” anh hỏi.
“Có một buổi triển lãm nghệ thuật. Một số tác phẩm đáng chú ý cần thẩm định,” cô đáp, giọng điệu hoàn toàn chuyên nghiệp.
Quốc Huy nhìn cô, nhận ra sự khác biệt trong trang phục và khí chất. “Chị đi đâu đấy? Trông chị khác hẳn mọi ngày.”
Kiều Loan cười nhẹ, nhưng nụ cười đó sắc lạnh. “Là phụ nữ, đôi khi tôi cũng cần phải biết cách thu hút sự chú ý. Cậu biết đấy, đối với những người đàn ông trưởng thành.”
Cô đã cố tình nhấn mạnh từ "trưởng thành".
Quốc Huy không nói gì, nhưng ánh mắt anh thay đổi. Sự rạng rỡ của buổi hẹn hò sắp tới biến mất, thay vào đó là một sự căng thẳng và một chút sở hữu ngầm.
“Em đi đây,” anh nói, giọng anh trầm xuống, không còn sự vui vẻ ban đầu.
“Đi vui vẻ. Đừng về muộn quá,” Kiều Loan đáp, nhưng giọng điệu của cô không phải lời chúc phúc. Đó là một lời thách thức gửi đến anh, và cả cô gái trẻ đang hẹn hò với anh.
Khi cánh cửa đóng lại, Kiều Loan nhận ra rằng cô đã tham gia vào một cuộc chiến cảm xúc không công bằng. Cô đang cạnh tranh với tuổi trẻ, sự ngây thơ, và sự tự do của Quốc Huy, trong khi cô chỉ có sự cô đơn, rào cản tuổi tác và những quy tắc mà chính cô đã tạo ra.