cậu em mới lớn và bà chị cô đơn

Chương 6


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi hẹn hò của Quốc Huy, sự căng thẳng trong căn hộ trở nên dày đặc. Kiều Loan và Quốc Huy giao tiếp bằng những lời nói tối thiểu, nhưng ánh mắt của họ lại chất chứa quá nhiều cảm xúc. Quốc Huy đã về nhà trước giờ giới nghiêm, nhưng sự im lặng của anh còn khó chịu hơn cả sự náo nhiệt.

Kiều Loan quyết định phải giành lại thế chủ động. Cô không thể để mình bị cuốn vào cảm xúc ghen tỵ vô lý với một cô bé tuổi teen. Cô cần khẳng định lại vị thế của mình: một người phụ nữ trưởng thành, quyền lực, và quyến rũ theo cách mà tuổi trẻ không thể bắt chước.

Đêm nay, Kiều Loan có một buổi tiệc từ thiện quan trọng, nơi giới thượng lưu và đối tác kinh doanh sẽ tụ họp. Cô mở tủ đồ, nhìn chằm chằm vào chiếc váy dạ hội duy nhất màu đen, dài đến gót chân, được thiết kế riêng. Chiếc váy có đường xẻ tà cao, cổ chữ V sâu, và quan trọng nhất là chi tiết lưng trần táo bạo. Cô đã mua nó từ ba năm trước nhưng chưa bao giờ dám mặc.

Tối đó, Kiều Loan dành thời gian trang điểm cẩn thận. Mái tóc đen dài được búi cao sang trọng, để lộ chiếc cổ thon thả. Cô đeo một chuỗi ngọc trai đơn giản nhưng tinh tế. Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, cô không còn là Kiều Loan lạnh lùng, mà là một nữ thần băng giá quyến rũ.

Cô đi ngang qua phòng khách, nơi Quốc Huy đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn sàn.

“Tôi đi đây,” cô nói, giọng điệu kiêu hãnh.

Quốc Huy ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, và trong khoảnh khắc đó, Kiều Loan gần như hít thở không thông.

Đó không phải là cái nhìn ngưỡng mộ bình thường. Đó là một cái nhìn đánh giá từ đầu đến chân, không hề che giấu sự kinh ngạc và sự khao khát mãnh liệt. Ánh mắt anh như một ngọn lửa quét qua lớp lụa đen, xuyên qua làn da hở, và dừng lại trên lưng trần của cô. Nó chứa đựng một sự chiếm hữu rõ rệt, như thể anh đang cố gắng giữ lại hình ảnh này chỉ cho riêng mình.

Quốc Huy đặt cuốn sách xuống bàn, làm nên một tiếng động nhỏ.

“Đừng mặc nó,” anh nói.

Lời nói của anh thô lỗ và không phù hợp. Kiều Loan giận dữ.

“Cậu nói gì cơ? Đây là trang phục dạ hội. Nó là công việc của tôi.”

“Nó quá… hở,” Quốc Huy nói, anh đứng dậy. Dáng người anh cao lớn đổ bóng xuống người cô, khiến cô cảm thấy bị bao vây. “Chị không nên để người khác nhìn chị như thế.”

“Đó là việc của tôi,” Kiều Loan đáp, giọng cô run nhẹ vì sự tức giận và một chút cảm giác bị kích thích vì sự ghen tuông rõ ràng của anh. “Hơn nữa, đây là váy của tôi. Cậu không có quyền gì để ý kiến.”

Quốc Huy bước lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn một cánh tay. Anh nhìn vào mắt cô, và sự trẻ con đã hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt anh. Giờ đây, anh chỉ là một người đàn ông đang thể hiện sự sở hữu.

“Chị đẹp lắm, Kiều Loan,” anh thì thầm, giọng anh trầm khàn và mang đầy vẻ đe dọa. “Nhưng chị không cần phải chứng minh điều đó với bất kỳ ai khác ngoài em.”

Kiều Loan cảm thấy trái tim mình đập mạnh như muốn vỡ tung. Sự hấp dẫn đang bùng nổ giữa họ, mạnh mẽ hơn cả nụ hôn, hơn cả cái chạm tay. Sự gợi cảm nằm ở lời nói cấm đoán và sự chiếm hữu tuyệt đối này.

“Làm sao cậu biết tôi đang muốn chứng minh điều gì?” Kiều Loan thách thức.

“Vì chị chỉ mặc nó sau khi em đi hẹn hò,” Quốc Huy đáp lại thẳng thừng. Anh đưa tay lên, ngón tay anh chỉ cách xương quai xanh của cô một inch. Anh không chạm vào, nhưng sự gần gũi này đã là một cái chạm điện giật. “Em không quan tâm đến những cô gái trẻ kia. Em chỉ quan tâm đến người phụ nữ ngồi một mình trong căn nhà này, người đang cố gắng che giấu trái tim mình.”

Anh hạ giọng, gần như là một lời thú nhận. “Đừng làm điều này, Kiều Loan. Đừng cố quyến rũ những người đàn ông khác. Đừng để họ nhìn chị bằng ánh mắt em đang nhìn chị lúc này.”

Kiều Loan đứng sững. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, mùi hương quen thuộc của sơn dầu và sự nhiệt huyết trẻ trung. Sự căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm. Cô biết nếu cô đứng yên thêm một giây nữa, Quốc Huy sẽ không thể kìm chế.

Cô lùi lại một bước, ánh mắt kiên quyết. “Tôi đi đây. Cậu ở nhà và giữ quy tắc.”

“Được thôi,” Quốc Huy nói, giọng anh đã quay về vẻ lạnh lùng. “Chị cứ đi đi. Nhưng hãy nhớ rằng, tối nay, khi chị nhảy múa với người khác, em sẽ ở đây, vẽ chị. Và trong bức tranh của em, chị sẽ là của em, mãi mãi.”

Anh quay lưng lại, đi thẳng vào phòng vẽ. Tiếng cửa đóng mạnh vang lên, kết thúc cuộc đối đầu căng thẳng.

Kiều Loan đứng đó, tay run run. Cô không cần một lời khen, cô cần cảm giác được sở hữu mà ánh mắt và lời nói của Quốc Huy đã mang lại. Cô hiểu rằng, chiếc váy đen này không phải để quyến rũ những người đàn ông khác. Nó là để quyến rũ Quốc Huy.

Cô bước ra khỏi căn hộ, nhưng tâm trí cô vẫn mắc kẹt trong phòng vẽ. Cô biết Quốc Huy đang nhìn cô qua trí tưởng tượng, và trong đêm nay, mọi cử chỉ của cô sẽ bị anh biến thành sự ám ảnh nghệ thuật, sự ám ảnh đó sẽ trói buộc cô vào anh mãi mãi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×