Sau buổi tối hôm trước, một sự im lặng căng thẳng đã ngự trị giữa tôi và Thiên Ân. Cậu em vẫn giữ vẻ ngoài ngây thơ, nhưng tôi cảm nhận được sự khác biệt: cậu em thường xuyên quan sát lén tôi. Còn tôi, tôi cố gắng giữ khoảng cách, chuyên tâm vào công việc để xua đi hình ảnh cơ thể săn chắc và ánh mắt trong veo của cậu.
Mối quan hệ "chị em" tưởng chừng đơn giản bỗng chốc trở nên mỏng manh như thủy tinh.
Hai ngày sau, vào buổi chiều thứ Bảy mưa tầm tã. Tôi đang ngồi trong phòng khách đọc sách thì nghe tiếng gõ cửa dè dặt.
"Chị, em vào được không?" Giọng Thiên Ân nghe hơi khác lạ, không phải sự hồn nhiên thường thấy mà pha lẫn chút bối rối và nghiêm trọng.
Tôi đặt cuốn sách xuống. "Vào đi, cửa không khóa."
Thiên Ân bước vào, tay giữ chặt một tập giấy. Cậu ngồi xuống ghế đối diện, nhưng lại cúi gằm mặt. Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề dưới tiếng mưa rơi.
"Em có chuyện muốn hỏi chị," cậu bắt đầu, giọng hơi lạc đi. "Chuyện này... em chỉ có thể hỏi chị thôi."
Tôi cảm thấy một sự cảnh giác trỗi dậy. "Em nói đi. Có phải về chuyện học hành không?"
Cậu lắc đầu, rồi hít một hơi sâu. Cậu ngẩng mặt lên, và tôi thấy một vẻ mặt lúng túng đến tội nghiệp. "Không phải ạ. Em... em mới bị bạn gái... à, người em đang tìm hiểu chia tay."
Tôi gật đầu thông cảm. "Ồ, chị hiểu. Chuyện tình cảm tuổi này mà. Có gì đâu em..."
"Nhưng cô ấy nói... em quá... 'ngây thơ'. Cô ấy nói em không hiểu cách yêu, không biết 'đi xa' hơn." Thiên Ân nói những từ cuối cùng với sự tò mò xen lẫn hổ thẹn. Cậu nhìn tôi, ánh mắt cầu xin một lời giải đáp. "Chị, 'đi xa' hơn là sao ạ? Em có nên làm thế không? Em không hiểu..."
Câu hỏi của cậu em như một gáo nước lạnh tạt vào sự giả vờ trưởng thành của tôi. Cậu hỏi về một chủ đề nhạy cảm, trực diện đến mức làm tôi phải đỏ mặt. Đối với Thiên Ân, tôi là người chị đáng tin cậy, nhưng đối với tôi, cậu là một cá thể hấp dẫn đang đứng trước ngưỡng cửa khám phá.
Tôi phải mất một lúc để ổn định lại cảm xúc hỗn loạn bên trong. Tôi dịch chuyển ghế lại gần hơn, tạo ra một khoảng cách thân mật để nói chuyện riêng tư.
"Ngồi gần đây," tôi nói khẽ. "Đây là chuyện riêng tư, nên chị sẽ nói cho em nghe một cách riêng tư."
Thiên Ân ngoan ngoãn dịch chuyển. Giờ đây, đầu gối chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi cúi người về phía trước, đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc ướt mưa của cậu.
"Em nghe kỹ này," tôi thì thầm, giọng hạ thấp nhất có thể, như thể đang chia sẻ một bí mật cấm kỵ. "Cái 'đi xa hơn' mà người ta nói... đó là khi cảm xúc của cả hai đã vượt qua rào cản thông thường. Nó không chỉ là hành động, mà là sự khao khát được gắn kết hoàn toàn với người mình yêu."
Tôi dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu. Mắt Thiên Ân mở to, đồng tử giãn ra, phản chiếu hình ảnh tôi. Cậu đang hấp thụ từng lời tôi nói.
"Sự ngây thơ của em... đó không phải là lỗi," tôi tiếp tục. "Đó là sự trong sạch quý giá. Nhưng em cần phải học cách lắng nghe cơ thể và cảm xúc của mình. Khi em yêu ai đó thật lòng, em sẽ cảm nhận được một lực hút không thể cưỡng lại, một mong muốn được tiếp xúc, được khám phá người đó bằng mọi giác quan."
Tôi đưa ngón tay chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu em, một cái chạm như vô tình nhưng lại đầy dụng ý để minh họa cho lời nói. Tay Thiên Ân co giật nhẹ.
"Và khi đó," tôi kết luận, giọng tôi bỗng trở nên mềm mại và khàn đặc, "người chị khuyên em, hãy để cảm xúc dẫn lối, nhưng phải luôn đi kèm với sự tôn trọng và sự đồng thuận. Em sẽ biết, khi nào thì đã đến lúc. Nó sẽ là một cảm giác bùng nổ... như lần đầu tiên em được nếm một thứ em hằng mong muốn."
Sự im lặng bao trùm. Tiếng mưa bên ngoài dường như đã lùi xa. Thiên Ân vẫn nhìn tôi, hơi thở cậu bắt đầu nặng nề hơn, không phải vì tập thể dục, mà vì sự căng thẳng của lời nói.
"Em... em hiểu rồi ạ," cậu lắp bắp, đôi má ửng hồng. Cậu không buông tay tôi ra khỏi tay cậu. Thay vào đó, cậu lật tay lại, siết nhẹ ngón tay tôi, giữ cái chạm tinh tế đó lại. "Cảm ơn chị. Chị là người duy nhất đã giải thích cho em... theo cách này."
Lòng bàn tay tôi bắt đầu nóng ran dưới sự siết nhẹ của cậu. Tôi biết, thông qua bài học này, tôi không chỉ khai mở cảm xúc cho cậu em, mà còn mở ra một cánh cửa cấm kỵ giữa hai chúng tôi. Cái chạm tay đó, giờ đây, không còn là sự vô tình nữa. Nó là lời hứa hẹn cho một sự khám phá sắp tới.