cậu em thơ ngây của tôi

Chương 3


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi nói chuyện hôm trước, không khí giữa tôi và Thiên Ân trở nên mập mờ khó tả. Cậu em có vẻ trưởng thành hơn, ít nói hơn, nhưng mỗi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, một luồng điện giật vô hình lại chạy qua. Tôi biết Thiên Ân đang suy nghĩ về những lời tôi nói, và điều đó khiến tôi vừa lo sợ vừa kích thích.

Chiều hôm đó, tôi đang chuẩn bị bữa tối thì nghe thấy tiếng thịch rất lớn từ phòng bên, kèm theo một tiếng rên khe khẽ.

Tôi lập tức chạy sang. Cánh cửa phòng Thiên Ân mở hé. Cậu em đang ngồi bệt dưới sàn nhà cạnh giá sách, ôm lấy cổ chân phải, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

"Trời ơi Thiên Ân! Em bị sao thế này?" Tôi vội vàng chạy đến, quỳ xuống bên cạnh.

"Em... em chỉ là tập vài động tác giãn cơ... Vô ý trượt chân một chút." Cậu cố nén đau, nhưng mồ hôi đã lấm tấm trên trán.

Cổ chân cậu sưng tấy và đã bắt đầu đỏ ửng. Tôi nhẹ nhàng đỡ cậu lên giường.

"Tuyệt đối không được cử động! Chị lấy thuốc và băng bó cho em." Giọng tôi ra lệnh, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng.

Tôi nhanh chóng mang hộp sơ cứu đến. Giờ phút này, mọi ranh giới cảm xúc đều bị dẹp sang một bên. Nhiệm vụ của tôi là chăm sóc cậu em bị thương.

"Em cởi quần ra một chút, xắn lên cao nhé. Chị cần bôi dầu nóng cho em." Tôi yêu cầu.

Thiên Ân ngoan ngoãn làm theo, nhưng khuôn mặt cậu lại đỏ bừng lên. Không phải vì đau, mà vì sự xấu hổ khi phải phơi bày cơ thể một cách yếu đuối trước mặt tôi. Cậu em lúc này không còn vẻ săn chắc của một chàng trai khỏe mạnh, mà mang sự mỏng manh của một người bệnh.

Tôi bắt đầu công việc. Tôi kéo chiếc quần đùi của cậu lên cao hơn mắt cá chân. Bàn tay tôi cầm chai dầu nóng, tay kia nâng niu bàn chân và cổ chân sưng tấy của cậu. Cảm giác da thịt cậu em dưới tay tôi thật nóng ấm, và có một sự mềm mại không ngờ.

Tôi đổ một chút dầu ra tay, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng khu vực bị thương.

"Có đau không em?" Tôi hỏi khẽ, mắt dán chặt vào cổ chân cậu.

"Không ạ... Tay chị... dễ chịu lắm." Thiên Ân thì thầm, giọng cậu khàn đặc một cách kỳ lạ.

Tôi không dám nhìn lên mặt cậu, chỉ tập trung vào ngón tay mình. Tôi miết nhẹ dọc theo bắp chân của cậu, cố gắng làm tan cơn đau. Mùi dầu nóng lan tỏa trong không khí, trộn lẫn với mùi cơ thể đặc trưng của cậu, tạo nên một sự hỗn hợp kích thích.

"Phải xoa bóp một lúc thì mới đỡ được." Tôi nói, nhưng đôi tay tôi bỗng trở nên quá đà. Tôi vô tình (hay cố ý?) miết sâu hơn vào bắp chân cậu, cảm nhận độ căng cứng của cơ bắp.

Đột nhiên, Thiên Ân rút chân lại một chút.

"Sao thế, đau à?" Tôi ngước lên, nhìn vào mắt cậu.

Mắt cậu em sáng rực lên, không còn là sự đau đớn, mà là một cảm xúc bùng cháy nào đó. Cậu thở dốc.

"Không phải đau... là..." Cậu không nói hết câu, nhưng cái nhìn cháy bỏng đó đã nói lên tất cả. Nó như một lời thú nhận rằng sự tiếp xúc này đã chạm đến một ranh giới khác, không chỉ là sự chăm sóc.

Tôi hiểu. Tôi cũng cảm thấy nóng ran trong lòng bàn tay và lúng túng đến mức muốn rút tay lại ngay lập tức. Nhưng tôi không thể. Tôi đang là người chăm sóc.

Tôi nhanh chóng dùng băng thun, bắt đầu cuốn từ bàn chân lên. Khi tôi cúi sát người vào chân cậu, mái tóc tôi vô tình lướt nhẹ qua đùi cậu. Cái chạm thoảng qua nhưng lại khiến Thiên Ân run rẩy rõ rệt.

"Xong rồi," tôi nói khẽ, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. "Em cứ nằm nghỉ. Chị sẽ mang cháo sang cho em."

Tôi đứng lên vội vã, tay vẫn còn vương mùi dầu nóng và mùi da thịt của cậu. Khi tôi quay lưng đi, Thiên Ân gọi giật lại.

"Chị ơi!"

Tôi quay lại. Cậu em nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ pha lẫn khao khát, và rồi, cậu đưa tay ra, nắm lấy cổ tay tôi.

"Cảm ơn chị. Chị là người tuyệt vời nhất."

Cậu siết nhẹ cổ tay tôi, rồi bất ngờ áp tay tôi lên má mình. Da mặt cậu nóng hầm hập. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như mất đi trọng lượng. Cái chạm chân thành và đầy cảm xúc này đã xóa nhòa hoàn toàn ranh giới giữa chăm sóc và thân mật vượt quá mức.

Tôi nhẹ nhàng rút tay về, tim đập thình thịch. "Nghỉ ngơi đi, Thiên Ân."

Tôi rời khỏi phòng cậu, đóng cửa lại. Tôi bước đi trong sự choáng váng. Mùi dầu nóng và sự nóng bỏng của má cậu em vẫn còn lưu lại trên tay tôi. Tôi biết, chính sự chăm sóc vô tư này lại là chất xúc tác mạnh nhất, đẩy chúng tôi ngày càng gần hơn đến cái vực thẳm của tình cảm cấm kỵ. Tôi đã khám phá cơ thể cậu, và đổi lại, cậu đã chạm vào tâm hồn tôi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×