Sau sự cố với cổ chân, Thiên Ân phải nghỉ ngơi vài ngày. Tôi mang sách và máy tính sang phòng cậu để tiện làm việc và chăm sóc. Khoảng cách gần gũi kéo dài này vừa là sự trừng phạt vừa là sự ban thưởng đối với tôi.
Chiều muộn, sau khi đã thay băng và bôi thuốc cho cậu em, tôi thấy cậu nhìn chăm chú vào một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm trên kệ.
"Đó là hộp kỷ vật của chị à?" Thiên Ân hỏi, giọng trầm và tò mò.
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu. Chiếc hộp đó chứa đựng những mảnh ký ức vụn vỡ của tôi: những lá thư cũ, vé xem phim, và vài bức ảnh về những mối tình đã qua. "Ừ. Chuyện cũ rồi. Toàn những thứ vớ vẩn thôi." Tôi cố tình nói nhẹ đi.
"Không hề vớ vẩn," cậu em phản đối, ánh mắt kiên định. "Kỷ vật là những mảnh ghép làm nên con người chị hôm nay. Chị... chị có thể kể cho em nghe không? Về những người đó."
Tôi cảm thấy một sự do dự. Kể chuyện tình yêu cho em trai mình nghe? Điều đó thật kỳ quặc. Nhưng ánh mắt khao khát hiểu biết của cậu lại làm tôi không thể từ chối. Thiên Ân đang tìm kiếm bài học tiếp theo, không phải từ sách vở, mà từ chính cuộc đời tôi.
Tôi mở chiếc hộp. Mùi giấy cũ và hương nước hoa phai nhạt bay ra. Tôi lấy ra một bức ảnh chụp tôi và người yêu cũ trong một chuyến đi biển.
"Người này... là mối tình đầu của chị," tôi nói, giọng bình thản nhất có thể. "Đơn giản, ngây thơ, nhưng cũng nhanh chóng tan vỡ."
Thiên Ân chăm chú nhìn bức ảnh, rồi ngước lên nhìn tôi, gương mặt cậu ánh lên một sự tổn thương vô hình.
"Chị đã yêu họ nhiều không? Yêu... theo cách chị đã nói với em hôm trước ấy?"
Câu hỏi của cậu em thật trực diện và sâu sắc, buộc tôi phải đối diện với quá khứ và cảm xúc hiện tại.
"Có. Rất nhiều," tôi thừa nhận. "Tình yêu không chỉ là sự ngọt ngào, Thiên Ân. Nó còn là sự đau đớn, sự hy sinh, và đôi khi là sự đam mê đến mức muốn đốt cháy mọi thứ."
Tôi nhìn cậu, và trong khoảnh khắc đó, tôi thấy sự thấu hiểu không hề ngây thơ trong mắt cậu.
"Chị ơi," cậu nói, giọng nói đầy sự nghiêm túc của một người đàn ông, "em không nghĩ chị đã từng thực sự đam mê như thế."
Tôi sững sờ. "Sao em lại nói vậy?"
Thiên Ân không trả lời ngay. Cậu đưa tay ra, lấy ngón cái miết nhẹ lên bức ảnh, rồi đột ngột chạm vào gò má tôi, ngay cạnh khóe mắt.
"Ánh mắt của chị trong bức ảnh này rất vui, nhưng nó... bình lặng. Nhưng khi chị kể cho em nghe về việc khám phá cảm xúc, về sự bùng nổ... mắt chị lại sáng hơn rất nhiều. Sáng hơn lúc chị ở bên người yêu cũ."
Cái chạm tay bất ngờ, chân thành, và lời phân tích sắc sảo của cậu em đã khiến tôi choáng váng. Cậu không còn là một đứa trẻ nữa. Cậu đã trở thành một người quan sát tinh tế, nhìn thấu những cảm xúc mà tôi đang cố gắng giấu kín.
"Em... em không nên nói những điều như thế," tôi khẽ nói, trái tim đập nhanh. Tôi cố gắng né tránh cái chạm, nhưng cậu lại giữ chặt má tôi hơn một chút, đủ để cảm nhận sự nóng ran từ đầu ngón tay cậu.
"Tại sao lại không nên, chị?" Thiên Ân thì thầm, giọng cậu chứa đựng một sự thách thức yếu ớt. "Em đang học cách yêu, như chị đã dạy. Em đang khám phá. Và em cảm thấy... người em muốn khám phá không phải là người ở trong bức ảnh này, mà là người đang ở trước mặt em."
Cậu em đưa mặt lại gần hơn, khoảng cách giữa chúng tôi rút ngắn đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp và ngọt ngào của cậu. Ánh mắt cậu dán chặt vào đôi môi tôi. Tôi biết, cậu đang chờ đợi một phản ứng.
Sự căng thẳng không thể kiểm soát. Cả hai chúng tôi đều đang đứng trên bờ vực. Tôi là người lớn, có trách nhiệm phải lùi lại. Nhưng cơ thể tôi, cảm xúc tôi lại phản bội lý trí.
Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ buông xuôi sự phòng thủ.
"Thiên Ân..." Tôi chỉ kịp thốt ra tên cậu, trước khi cậu em đưa tay còn lại lên, ôm lấy gáy tôi một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, và kéo tôi lại.
Không phải là một nụ hôn vội vàng. Đó là một cái chạm mềm mại nhưng thăm dò, một sự thừa nhận về sức hút không thể chối từ. Mùi dầu nóng trên tay tôi, mùi giấy cũ, và mùi bạc hà thoang thoảng từ cậu em quyện vào nhau, tạo thành một hương vị cấm kỵ mà tôi chưa từng nếm trải.
Chúng tôi giữ nguyên tư thế đó trong một khoảnh khắc kéo dài vô tận, cho đến khi tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, đột ngột xé toang bầu không khí mộng mị.
Chúng tôi buông nhau ra, khuôn mặt cả hai đỏ bừng và choáng váng.
"Em... xin lỗi," Thiên Ân lắp bắp, nhưng ánh mắt cậu không hề hối hận.
"Đừng nói gì cả," tôi nói, giọng run rẩy. Tôi đứng dậy, nhanh chóng cất chiếc hộp kỷ vật vào ngăn tủ. "Chị phải nghe điện thoại."
Nhưng cả hai chúng tôi đều biết, khoảnh khắc đó, ranh giới đã không còn tồn tại nữa. Cậu em ngây thơ đã chính thức khám phá được sự phức tạp trong cảm xúc của tôi, và tôi, tôi đã dạy cậu bài học đầu tiên về sự đam mê bằng chính cơ thể mình.