Sau nụ hôn bất ngờ trong phòng Thiên Ân, mối quan hệ giữa chúng tôi rơi vào một trạng thái hỗn loạn im lặng. Tôi và cậu em cố gắng tránh né nhau một cách vụng về. Bữa ăn tối diễn ra trong sự im lặng gần như hoàn toàn, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa và tiếng radio nhỏ bé.
Cổ chân Thiên Ân đã đỡ hơn nhiều, cậu có thể đi lại nhẹ nhàng, nhưng không gian giữa chúng tôi dường như lại càng thêm ngột ngạt. Tôi biết cậu đang đợi một lời giải thích, một sự xác nhận cho những gì đã xảy ra. Còn tôi, tôi đang tuyệt vọng bám víu vào lý trí, vào danh nghĩa "chị em" để ngăn chặn cảm xúc bùng nổ trong lòng.
Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Tôi trằn trọc cho đến hơn hai giờ sáng. Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào phòng một màu xanh nhạt và lạnh lẽo.
Cơn khát cháy bỏng khiến tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi quyết định xuống bếp uống nước. Tôi lén lút bước đi, cố gắng để không phát ra tiếng động, như một kẻ trộm trong chính ngôi nhà mình.
Ánh sáng lập lòe của chiếc đèn ngủ nhỏ ở phòng khách chỉ đủ để tôi nhìn thấy những đường nét mơ hồ trong căn hộ. Tôi bước vào bếp, với tay lấy chiếc cốc thủy tinh.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng hít sâu và một tiếng động nhỏ từ phía sau.
Tôi giật bắn mình quay lại. Thiên Ân đứng đó, tựa lưng vào khung cửa, chỉ mặc một chiếc quần đùi đen. Cậu em cũng không ngủ được. Mái tóc đen của cậu rối bù, và ánh mắt cậu nhìn tôi trong bóng tối chứa đựng một sự ám ảnh không thể giấu diếm.
"Em... em cũng khát," cậu thì thầm, giọng khàn đặc.
Cả hai chúng tôi đều biết đó không chỉ là cơn khát nước. Đó là cơn khát sự gần gũi, khát lời thú tội đã bị dồn nén suốt cả ngày.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, rót nước vào cốc, nhưng tay tôi run rẩy khiến nước bắn ra ngoài.
"Chị xin lỗi," tôi lí nhí.
Thiên Ân bước một bước chậm rãi về phía tôi. Sự trần trụi của cơ thể cậu dưới ánh trăng mờ làm tim tôi đập loạn. Tôi có thể thấy rõ những đường cong sắc nét của cơ bắp, sự săn chắc mà tôi đã vô tình chạm vào khi chăm sóc cậu.
"Chị đang sợ em à?" Cậu hỏi, không còn sự ngây thơ của những ngày trước, mà là sự trực diện và quyến rũ của một người đàn ông.
"Không," tôi dối lòng, mặc dù toàn bộ cơ thể tôi đang căng cứng vì phòng thủ. "Chị chỉ là... không muốn làm điều gì sai trái."
Cậu em dừng lại, chỉ cách tôi một bước chân. Mùi bạc hà phảng phất từ hơi thở cậu.
"Sai trái là gì, chị? Là khi em cảm thấy khát khao chị đến mức không thể ngủ được sao? Là khi em nhận ra cái chạm tay của chị, nụ hôn hụt của chị... lại là điều thật nhất mà em từng cảm nhận sao?"
Thiên Ân đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay tôi, nơi cậu đã siết chặt đêm trước. Cái chạm đó không còn run rẩy hay e dè nữa. Nó vững vàng và ấm nóng.
"Chị nói với em rằng, khi yêu thật lòng, sẽ có một lực hút không thể cưỡng lại. Em đang cảm thấy điều đó. Và em muốn khám phá người đang đứng trước mặt em, người mà ánh mắt đã phản bội chị khi chị cố gắng từ chối em."
Cậu em từ từ miết ngón cái lên mạch đập nơi cổ tay tôi, nơi tôi đang cảm thấy trái tim mình nhảy múa điên cuồng. Sự miết nhẹ đó là một sự tra tấn ngọt ngào.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự đầu hàng đang dâng lên. Tôi không còn đủ sức mạnh để chống lại nữa.
"Thiên Ân..." Tôi thở dốc, tên cậu thốt ra như một lời cầu xin.
Cậu em khẽ nghiêng người, không hôn tôi, mà chỉ ghé sát vào tai tôi. Hơi thở nóng rực của cậu phả vào da thịt tôi, tạo ra một cảm giác nhột và râm ran lan khắp cơ thể.
"Chị ơi... đừng tránh em. Hãy dạy em, như chị đã hứa. Dạy em về sự đam mê này..."
Cậu lùi lại một chút, vẫn giữ nguyên sự gần gũi nguy hiểm đó. Rồi, cậu đưa tay lên, chạm vào đôi môi tôi, nơi nụ hôn của chúng tôi đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
"Nếu chị sợ, thì hãy để em dẫn lối."
Cậu nói xong, quay lưng lại, bước đi chậm rãi về phòng mình, để lại tôi đứng đó trơ trọi giữa bếp, với chiếc cốc rỗng và hơi ấm của cậu em vẫn còn phảng phất.
Tôi biết, cậu em ngây thơ của tôi đã biến mất. Đứng trước tôi bây giờ là một chàng trai trẻ dũng cảm và khát khao chiếm đoạt, một người sẵn sàng vượt qua mọi ranh giới để đạt được điều cậu muốn: tôi. Và tôi, tôi đã không còn muốn phòng thủ nữa.