cậu em thơ ngây của tôi

Chương 6


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc đối thoại căng thẳng trong bếp, tôi trở về phòng với tâm trạng hỗn loạn. Từng lời nói của Thiên Ân, từng cú chạm tay, hơi thở của cậu em, tất cả đều trở thành ám ảnh. Tôi biết mình không thể ngủ được. Tôi cũng biết cậu em ở phòng bên cũng không ngủ.

Tôi nằm trên giường, cố gắng lý trí hóa mọi chuyện: Cậu ấy còn trẻ, bồng bột. Mình là người lớn, mình phải dừng lại. Nhưng rồi, tôi lại nhớ đến ánh mắt cháy bỏng và lời tuyên bố đầy mạnh mẽ của cậu: "Hãy để em dẫn lối."

Khoảng 4 giờ sáng, khi bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu chuyển sang màu xám đậm, tôi cảm thấy một sự thôi thúc không thể cưỡng lại. Tôi cần phải gặp cậu em. Tôi cần phải kết thúc sự dằn vặt này, dù là bằng cách đẩy cậu ra hay buông mình vào vòng tay cậu.

Tôi mặc một chiếc áo choàng tắm mỏng, đi chân trần trên sàn nhà lạnh. Tôi bước ra hành lang, đi thẳng đến cửa phòng Thiên Ân. Tôi không gõ. Tôi chỉ nhẹ nhàng xoay nắm cửa.

Cánh cửa mở ra, không khóa. Điều này cho thấy Thiên Ân đã mong đợi tôi.

Phòng cậu em tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ rọi vào. Cậu đang nằm trên giường, nhưng ngay khi tôi bước vào, cậu bật dậy, như thể cậu đã căng thẳng chờ đợi tôi suốt đêm.

"Chị?" Giọng cậu khẽ đến mức gần như là tiếng thở.

Tôi đóng cửa lại một cách từ tốn, tạo ra một âm thanh kín đáo và dứt khoát.

"Chị không ngủ được," tôi thì thầm, bước chậm rãi về phía giường cậu.

Thiên Ân không nói gì nữa. Cậu chỉ mở rộng vòng tay trong bóng tối, một hành động vừa ngây thơ vừa quyến rũ đến tột cùng.

Tôi không kháng cự. Tôi trượt lên giường, nằm xuống bên cạnh cậu.

Không có lời nói nào được thốt ra. Chỉ có sự gần gũi đột ngột, sự ấm áp của hai cơ thể được quần áo mỏng manh ngăn cách. Cậu em từ từ vòng tay ôm lấy tôi. Cái ôm của cậu chặt chẽ hơn trước, không còn sự e dè.

"Chị đến đây là thật đúng không?" Cậu ghé sát vào tai tôi, hơi thở nóng hổi phả vào da tôi.

"Thật," tôi thừa nhận, giọng nói vỡ vụn. Tôi vùi mặt vào hõm vai cậu, hít lấy mùi hương quen thuộc của cậu – mùi bạc hà, mùi xà phòng và một chút mồ hôi. Sự yên bình và tội lỗi hòa lẫn vào nhau.

Cậu em bắt đầu vuốt ve mái tóc tôi một cách dịu dàng. Rồi, bàn tay cậu di chuyển xuống lưng tôi, miết nhẹ qua lớp vải lụa mỏng của chiếc áo choàng. Cảm giác mát lạnh của lụa dưới ngón tay cậu, đối lập với sự nóng bỏng của cơ thể cậu, làm tôi rùng mình nhẹ.

"Chị là người duy nhất khiến em cảm thấy như thế này," Thiên Ân thì thầm.

Cậu nhấc khuôn mặt tôi lên, và trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt cậu sáng rực một cách đáng sợ.

Lần này, nụ hôn không còn bị gián đoạn. Thiên Ân nhẹ nhàng nhưng quyết liệt đặt môi cậu lên môi tôi. Nụ hôn ban đầu chỉ là sự thăm dò của một người mới lớn, nhưng nhanh chóng trở nên sâu sắc hơn, khát khao hơn, như thể cậu đang cố gắng hút đi mọi nỗi lo sợ và lý trí của tôi.

Tôi buông xuôi. Tôi đáp lại nụ hôn của cậu, đưa tay lên ôm lấy gáy cậu, siết chặt mái tóc mềm mại của cậu. Cảm giác cấm kỵ và đam mê này mạnh mẽ đến mức làm tôi choáng váng.

Thiên Ân chuyển động, ép sát cơ thể cậu vào tôi. Sự cứng rắn của cơ thể cậu em trưởng thành tạo thành một sự va chạm mạnh mẽ và trần trụi.

Tôi rên khẽ, âm thanh bị nụ hôn nuốt chửng.

Bàn tay cậu em bắt đầu thám hiểm dưới chiếc áo choàng của tôi, lần mò lên eo, lên lưng. Cậu không vội vã, mỗi cú chạm đều chậm rãi và ý tứ, như thể đang khám phá một kho báu bí mật.

Cái chạm đó quá gợi cảm, quá thân mật. Tôi nhận ra, nếu tôi không dừng lại ngay bây giờ, sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Tôi thở dốc, dùng chút lý trí cuối cùng để đẩy cậu ra một chút, đủ để chúng tôi có thể nhìn thấy nhau trong bóng tối.

"Thiên Ân... Dừng lại..." Giọng tôi chỉ còn là tiếng thì thầm yếu ớt.

Mắt cậu em mở to, ánh mắt khao khát và bối rối đan xen. "Sao... Chị không muốn sao?"

"Chị... chị muốn," tôi thừa nhận, nước mắt chực trào. "Nhưng chúng ta không thể... không thể như thế này được."

Thiên Ân nhìn tôi một lúc lâu, rồi cậu khẽ thở dài, một tiếng thở dài đầy thất vọng nhưng cũng đầy thấu hiểu. Cậu rút tay về, nhưng vẫn ôm chặt tôi trong vòng tay.

"Được rồi. Em hiểu." Giọng cậu trở lại sự trầm ấm quen thuộc. "Nhưng chị phải hứa với em. Chị phải thành thật với cảm xúc của mình. Đừng bao giờ lẩn trốn em nữa. Chỉ cần ở đây, với em, trong đêm nay thôi."

Tôi gật đầu, vùi mình sâu hơn vào lồng ngực cậu. Cảm giác an toàn và tội lỗi cùng lúc bao trùm lấy tôi. Tôi đã vượt qua giới hạn của lý trí, và giờ đây, tôi đang nằm trong vòng tay cấm kỵ của cậu em mình.

Ngoài trời, tiếng chim hót báo hiệu bình minh sắp đến, một khởi đầu mới cho một ngày mới, nhưng đối với tôi, nó là sự kết thúc của những rào cản.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×