Tôi thức dậy trong phòng mình vào khoảng tám giờ sáng. Khoảng thời gian từ lúc tôi lén lút rời khỏi phòng Thiên Ân lúc rạng sáng đến giờ vẫn là một khoảng trống mơ hồ và đầy hối hận ngọt ngào. Tôi chạm tay lên môi, cảm giác ấm nóng và khao khát của nụ hôn vẫn còn đó.
Tôi cố gắng tự trấn an bản thân: Đó là chuyện của đêm khuya. Ánh sáng ban ngày sẽ đưa mọi thứ trở lại bình thường.
Tôi bước ra khỏi phòng, cố gắng hành động như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cuộc sống hiếm khi chiều lòng người. Khi tôi bước vào phòng khách, tôi thấy Thiên Ân đang ngồi trên ghế sofa, và đối diện cậu là Hải, một người bạn thân lâu năm của tôi, người đã từng theo đuổi tôi một thời gian.
"Chào! Tối qua tớ gọi cậu không nghe máy," Hải cười lớn, nhưng ánh mắt anh ta ngay lập tức chuyển sang Thiên Ân với vẻ đánh giá. "Đây là cậu em trai mà cậu nói phải không? Lớn nhanh thật đấy."
Thiên Ân đứng dậy chào lịch sự, nhưng cơ thể cậu căng cứng khác thường. Cậu mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần jean, nhưng ánh mắt cậu nhìn Hải lại đầy vẻ thăm dò và cảnh giác, hoàn toàn không phải vẻ ngây thơ thường thấy.
"Anh Hải ạ. Chị ấy đang pha cà phê," Thiên Ân nói.
Tôi đặt cốc cà phê xuống bàn. Tôi cảm thấy không khí giữa hai người đàn ông này nặng nề đến nghẹt thở.
"Sao em không đi học?" Tôi hỏi Thiên Ân, cố gắng tạo ra sự khoảng cách và sự bình thường.
"Hôm nay em học online. Em muốn ở nhà..." Thiên Ân đáp, nhưng ánh mắt cậu lại dán chặt vào cách Hải ngồi gần tôi trên ghế sofa.
Hải cười, vô tình hay cố ý đặt tay lên lưng ghế, ngay sau vai tôi. "Đúng là người lớn chăm sóc vẫn tốt hơn. Chứ anh thấy cậu em này lớn quá rồi, không còn là trẻ con nữa đâu, nhỉ?" Hải nói, mắt liếc nhìn Thiên Ân.
Lời nói của Hải như một phát súng cảnh cáo, trực tiếp chạm vào tình cảm cấm kỵ mà chúng tôi đang che giấu.
Thiên Ân không trả lời bằng lời. Thay vào đó, cậu em tiến lại gần hơn, cúi người xuống bàn, nhẹ nhàng nhưng quyền lực lấy đi chiếc cốc cà phê của tôi.
"Cà phê này nóng lắm. Em rót cho chị cốc nước lọc lạnh nhé," cậu nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng hành động lại mang tính sở hữu. Bàn tay cậu vô tình (hay cố ý?) chạm vào tay tôi khi lấy cốc, một cú chạm ngầm nhưng đủ để cả tôi và Hải đều nhận thấy.
Hải cười gượng, ánh mắt anh ta nheo lại. "Thằng bé này, biết chăm sóc chị thật đấy. Nhưng cậu có vẻ hơi... lo lắng thái quá nhỉ?"
"Lo lắng là điều đương nhiên ạ," Thiên Ân đáp lại, ánh mắt kiên định đối đầu trực tiếp với Hải. "Chị ấy là người nhà của em. Em phải chăm sóc chị ấy thật tốt."
Cậu nhấn mạnh từ "người nhà" và "chăm sóc" với một ẩn ý sâu xa. Không khí căng thẳng đến mức tôi muốn hét lên.
Tôi vội vàng đứng dậy, phá vỡ sự đối đầu nguy hiểm này. "Thôi được rồi. Hải đến đây có việc gì không?"
"À, anh đến rủ em đi xem bộ phim mới tối nay. Em rảnh chứ?" Hải hỏi.
Tôi chưa kịp trả lời thì Thiên Ân đã xen vào. "Tối nay chị ấy có lịch giúp em ôn bài. Bài tập của em rất quan trọng, em cần chị ấy tập trung."
Tôi nhìn Thiên Ân, sự kinh ngạc và bất ngờ dâng lên. Cậu em đang công khai tuyên bố chủ quyền, sử dụng sự ngây thơ của một người cần giúp đỡ để kiểm soát tôi.
Tôi biết mình phải chọn. Tôi không thể làm tổn thương Hải, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận cái lực hút mà Thiên Ân vừa tạo ra.
"Chị xin lỗi Hải. Tối nay chị thật sự bận rồi," tôi nói, cố gắng tránh ánh mắt thắng lợi của Thiên Ân.
Hải đứng dậy, nụ cười đã tắt hẳn. "Được rồi. Anh hiểu. Cậu em cần chị hơn anh, đúng không? Lần sau nhé." Hải không nói lời tạm biệt với Thiên Ân, chỉ gật đầu với tôi rồi ra về.
Khi cánh cửa đóng lại, sự im lặng bao trùm. Thiên Ân bước lại gần tôi, ánh mắt không còn sự ghen tuông nữa, mà là sự thỏa mãn và quyền lực.
"Tại sao chị lại làm thế?" Tôi hỏi, giọng đầy oán trách. "Em không nên nói dối chuyện ôn bài."
Thiên Ân chỉ mỉm cười, một nụ cười rất đàn ông, không hề có chút ngây thơ nào. Cậu đưa tay ra, vuốt nhẹ tóc tôi.
"Em không nói dối. Em thật sự cần chị." Cậu ghé sát vào tai tôi, thì thầm với giọng nói nóng bỏng và đầy ẩn ý. "Chị phải dạy em bài học đó. Bài học mà anh ta không thể dạy được."
Cậu em quay lưng đi vào phòng mình, để lại tôi đứng đó, run rẩy với vị đắng của sự chiếm hữu và khát khao từ cậu. Tôi biết, từ giờ trở đi, cậu em sẽ không để bất kỳ ai khác xen vào giữa hai chúng tôi. Mối quan hệ cấm kỵ đã chính thức bước sang giai đoạn kịch tính và bảo vệ.