cậu em thơ ngây của tôi

Chương 8


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, sau bữa tối diễn ra trong sự im lặng ngượng ngùng và mong đợi của cả hai, tôi biết rằng lời nói dối về "ôn bài" sẽ trở thành sự thật, nhưng theo một cách hoàn toàn khác.

Khoảng tám giờ, tôi mang một chồng sách và tài liệu đến phòng Thiên Ân. Cậu em đang ngồi trên giường, cổ chân đã gần như bình phục hoàn toàn. Không khí trong phòng cậu lúc này không còn là mùi bạc hà nữa, mà là mùi hương khỏe khoắn và hấp dẫn của một chàng trai trẻ.

"Em cần chị giúp đỡ thật sự đấy," Thiên Ân nói, giọng cậu ngọt ngào và hạ thấp, đầy hàm ý.

"Chị biết," tôi đáp, cố gắng giữ giọng điệu nghiêm túc. Tôi trải sách vở ra trên chiếc bàn học nhỏ của cậu, nhưng rồi nhận ra chỗ đó quá chật chội. "Chúng ta nên ngồi ở đâu đó thoải mái hơn."

Thiên Ân gật đầu, vỗ nhẹ xuống tấm nệm bên cạnh. "Lên đây đi chị. Em đã chuẩn bị chỗ cho chị rồi."

Tôi do dự, nhưng sự cám dỗ của sự gần gũi quá lớn. Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu, giữa hai chúng tôi chỉ còn một khoảng cách mong manh mà tôi biết chỉ cần một cử động nhỏ cũng có thể xóa nhòa.

Chúng tôi bắt đầu "ôn bài" thật. Thiên Ân có vẻ thực sự gặp khó khăn với một chương lịch sử phức tạp. Tôi bắt đầu giảng giải, cố gắng tập trung vào nội dung.

"Chị thấy đó," Thiên Ân đột ngột cắt ngang lời tôi, cậu đưa ngón tay chạm nhẹ vào trang sách, chỉ vào một đoạn văn. "Lịch sử là về sự xâm chiếm và đấu tranh để giành lấy điều mình muốn, đúng không?"

"Đúng vậy," tôi đáp, cảm thấy bối rối trước sự ẩn ý trong lời nói cậu.

"Thế tại sao chị lại đấu tranh với em?" Cậu em ngước lên, ánh mắt thẳng thắn và trực diện nhìn thẳng vào tôi, làm tôi hoàn toàn mất tập trung.

Mặt tôi nóng bừng. Tôi cúi gằm xuống trang sách. "Chúng ta đang học lịch sử, không phải bài học đạo đức."

"Không. Đây là bài học cảm xúc mà chị đang dạy em," cậu phản đối, giọng nói quyết đoán. Cậu em đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, ngăn không cho tôi lật trang sách.

"Sau nụ hôn hôm trước, em cảm thấy rất rõ ràng. Cảm xúc đó là thật. Chị đang cố gắng phòng thủ, nhưng chị không thể chiến thắng được lực hút này."

Cậu kéo cổ tay tôi về phía mình, áp lên ngực cậu. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim cậu đang đập mạnh mẽ và dồn dập dưới lớp vải mỏng của áo phông.

"Tim em đang nói dối sao?" Thiên Ân thì thầm.

Sự gợi cảm của khoảnh khắc này không nằm ở hành động mạnh mẽ, mà ở sự thân mật tâm lý và sự phơi bày cảm xúc. Tôi không thể rút tay lại. Tay tôi nằm gọn trên ngực cậu, cảm nhận từng nhịp đập bùng cháy của tuổi trẻ.

"Chị không nói dối," tôi khẽ nói. "Nhưng em phải hiểu ranh giới. Chị là..."

"Chị là người em khao khát," cậu cắt ngang, giọng nói quyền lực đến bất ngờ.

Thiên Ân nghiêng người, đè nhẹ tôi xuống nệm. Không phải bạo lực, mà là sự chiếm đoạt đầy tình tứ. Bàn tay cậu giữ chặt tay tôi trên ngực cậu. Cậu em cúi sát mặt xuống, đến khi môi chúng tôi chỉ còn cách nhau một sợi tóc.

"Em đã hứa sẽ để em dẫn lối. Đêm nay, bài tập về nhà của em là về sự đam mê," cậu nói.

Cậu bắt đầu bằng một nụ hôn chậm rãi, sâu lắng, khác hẳn sự vội vàng hôm trước. Nụ hôn này là một sự xác nhận, một lời tuyên bố công khai về mối quan hệ giữa chúng tôi.

Tôi buông xuôi hoàn toàn, đáp lại sự khám phá của cậu. Bàn tay tôi không còn ở trên ngực cậu nữa, mà vòng qua cổ cậu, kéo cậu lại gần hơn.

Cậu em bắt đầu thăm dò cơ thể tôi. Bàn tay cậu trượt xuống lưng tôi, miết dọc đường cong. Cậu không hề vội vã, chỉ cảm nhận và thưởng thức phản ứng của tôi.

Tôi rên khẽ khi cậu hôn sâu hơn. Mọi lý trí của tôi đều tan biến dưới sự khát khao và gợi cảm của cậu em.

Đột nhiên, Thiên Ân dừng lại lần nữa. Cậu thở dốc, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.

Cậu ngẩng lên, nhìn tôi, ánh mắt nhòe đi trong bóng tối. "Chị ơi... em muốn..."

Tôi biết cậu muốn gì. Sự căng thẳng đã đến đỉnh điểm. Nhưng chính sự ngừng lại của cậu em, sự tôn trọng cuối cùng đó, đã khiến tôi rơi nước mắt.

Tôi đưa tay lên, vuốt nhẹ gò má cậu. "Chị biết. Nhưng em đã rất dũng cảm rồi. Chị không muốn em hối hận."

Thiên Ân cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ tôi. Hơi thở nóng rực của cậu phả vào da tôi. "Em sẽ không bao giờ hối hận về chị đâu."

Cậu ôm tôi thật chặt, một cái ôm siết chặt đầy khao khát và tình yêu cấm kỵ. Chúng tôi nằm đó một lúc lâu, không nói thêm lời nào, để cơ thể cảm nhận và sưởi ấm lẫn nhau.

Đó là buổi "ôn bài" đầy gợi cảm và dằn vặt nhất trong cuộc đời tôi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×