câu truyện kinh dị ở ký túc xá

Chương 3: Tầng 13


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

*Mỗi quy tắc là một sợi chỉ; kéo thử một chút, cả tấm vải sẽ rung.*

### Căn hộ 7–B – 22:06

Lan bày lên bàn những thứ cô tin là “đồ nghề bình tĩnh”: một chặn cửa hình nêm bằng gỗ sồi, cuộn dây dù 10 mét, bút lông mảnh, phấn trắng, máy ghi âm cài áo, đèn pin nhỏ, điện thoại ở chế độ máy bay, đồng xu 1997 đeo trên cổ, và… một nụ cười tập trước gương. Bản sao “Bảy quy tắc” dán ngang tầm mắt, gạch đỏ dưới (1): không bước ra, nếu buộc phải bước ra, phải quay lại trước tiếng gõ thứ ba.

Cô nhắn cho Nam: “00:10 thử thang. Anh sẵn hành lang – bộ đàm kênh 7. Nếu 00:14 chưa nghe em trả lời, gọi.”

Nam trả: “Ok. Mang chèn cửa. Đếm to để anh nghe.”

Cô bỏ chặn cửa vào túi, buộc dây dù vòng quanh thắt lưng, đầu kia thắt nút vòng cứu sinh để móc vào tay nắm thang máy. Không phải vì tin vào dây – chỉ để bản thân có một cảm giác kéo được về.

Trước khi đi, cô cầm phấn, vạch một đường mảnh ngay ngưỡng cửa nhà mình, nói khẽ với chính mình: *Về được là qua được.*

• • •

### Thang máy – 00:11

Cabin thang máy phản chiếu mặt cô méo nhẹ, vàng bởi bóng đèn huỳnh quang mệt mỏi. Bảng số trên cao nhảy 9… 10… 11… 12… rồi đứng. 00:12:58 hiện trên điện thoại. Lan thả lỏng vai, hít vào 4, giữ 4, thở 6. 00:13.

Bảng số không hiện 13. Một vạch ngang mờ bật lên như một cái mí mắt. Cửa trượt mở ra, y như đêm trước cô đã ngửi thấy bằng trí tưởng tượng: hành lang trải thảm màu rượu chát cũ, ánh đèn vàng ố, mùi vải ẩm và gỗ lâu năm. Gió lạnh bấc lùa, không từ đâu.

– Anh nghe rõ không? – Lan chạm tay vào bộ đàm gài trên cổ áo.

– Rõ. – Giọng Nam trầm, ngắn. – Đếm đi.

Lan thả chặn cửa hình nêm vào rãnh sàn, đặt đúng giữa hai cánh để cửa không khép kín hoàn toàn. Cô móc đầu dây vào tay nắm thang máy, giật thử – chắc. Má trái cô nóng vì adrenalin, nhưng lòng bàn tay vẫn khô. Cô đặt mũi giày qua mép cửa vào thảm lạ.

– Bắt đầu… một.

Tiếng gõ đầu tiên bật lên xa xăm ở cuối hành lang, như ai đó dùng cán chổi gõ vào ván. Cùng lúc, đèn trên trần rung nhẹ như có tàu chạy dưới chân.

Lan nghiêng người, mắt lướt nhanh. Trên tường, một dãy khung ảnh đen trắng treo ngang tầm ngực: góc cầu thang, ô cửa sổ, hộp thư, buồng thang, những góc rất giống tòa nhà cô đang sống. Ở mỗi bức, một chấm đen nhỏ hiện ở một vị trí khác nhau, như một hố ga vẽ tay đang “đi qua” không gian trong ảnh.

– Hai. – Lan nói, quyết không để giọng run.

Tiếng gõ thứ hai gần hơn, như ai đó rút ngắn nửa hành lang chỉ bằng một bước. Cửa thang máy khép thêm một li ti, chặn cửa vẫn giữ, nhưng lò xo phía trên rít khó chịu.

Lan bước hẳn một chân ra, tay vẫn giữ mép cửa, người nghiêng để không đặt trọng tâm quá xa. Cô lia mắt nhanh qua các khung – tìm thông tin có thể mang về trong 3 giây. Ở giữa hàng, có một khung không ảnh; thay vào đó là “Sơ đồ thoát hiểm” in mờ trên giấy đã ố, lớp kính rạn chân chim. Dưới góc phải bản sơ đồ, có dòng chữ tay nhỏ xíu: “A–17”.

Gai lạnh chạy dọc sống lưng. 17. Cô cúi nhanh hơn, thấy dán đè lên mép sơ đồ là một mảnh giấy tam giác cực nhỏ, như mẩu mép bị xé rơi ra rồi ai đó dán tạm bằng băng keo vàng. Màu giấy, thớ giấy… giống hệt tờ bản đồ trong nhà cô.

– Ba… – Nam cảnh báo, giọng đột ngột căng. – Cửa đang kéo.

Tiếng gõ thứ ba chưa rơi, nhưng hơi thở của nó đã thổi tới. Lan đưa tay trái lên, móng tay “xúc” mảnh tam giác ấy. Miếng băng keo vàng cũ bật lách tách, mảnh giấy rơi xuống thảm ngay trong “lãnh thổ” lạ.

Cô không cúi người vào sâu hơn; cô dùng bút lông kẹp ở tai như một cái que, chặn mảnh giấy, gạt về phía mép. Cánh cửa thang máy rùng mình, chặn cửa trượt đi 1 cm. Dây dù trên lưng cô kéo căng. Tiếng gõ thứ ba… nâng tay.

– Về! – Nam gần như quát, tay anh chắc đang bấu lấy bàn khi nghe lò xo rít.

Lan giật người, hất bút, mảnh giấy trượt qua mép cửa vào cabin đúng lúc cánh cửa “đớp” lại thêm 2 cm. Chặn cửa kêu cạch, vỡ góc. Lan lùi, đạp chân vào chặn cửa, kéo người vào. Cửa khép sát tới bề dày của bút lông. Bút nảy, rơi vào cabin. Cửa đóng rầm, bảng số nhảy một nhịp như sặc, rồi tụt về 11… 7… 1.

Lan dựa lưng vào vách thép, nghe tim đập vào trong xương sườn như gõ cửa từ bên trong.

– Sống. – Cô nói, vừa thở vừa cười, nụ cười có tác dụng như sau 27 giây trên camera. – Có mảnh.

– Mở cửa tầng 1. – Nam nói, giọng hạ xuống, âm điệu “cảm ơn Thần Tổ của thang máy”.

• • •

### Hành lang tầng 1 – 00:15

Nam đứng sẵn với ấm nước sôi. Anh không hỏi vì sao tóc Lan rối, chỉ đưa cô cốc trà, tay kia nhấc mảnh giấy tam giác bằng đầu ngón như nhấc một con bướm khỏi lưới.

– Trên sàn tầng 13 có gì? – Anh hỏi khi cả hai bình nhịp thở.

– Khung ảnh đen trắng của chính tòa nhà – hố ga như di chuyển qua khung. Một sơ đồ thoát hiểm cũ, có ghi “A–17”. Và cái này… – Lan đưa mảnh tam giác.

Nam rọi đèn pin, thấy mép giấy có vết răng cưa của vết xé, thớ bông rõ. Trên mặt mảnh nhỏ xíu đó, chỉ có một đường nét mảnh – phần của một vòng tròn và một đoạn chữ cong, đủ để đoán: nó là mẩu của chính bộ “Bản Đồ Thầm Âm”.

Lan lấy túi zip nhỏ đựng mẫu vật, kẹp mảnh vào, dán nhãn: “Mảnh nghi 6/17? – lấy từ sơ đồ ‘tầng 13’ – 00:13 ngày 28/09”.

– “A–17”… – Nam lẩm bẩm. – Ở bộ hồ sơ cũ của bác Kỳ, có trang nói về “hố ga số 17” ở khu A của ga cũ. Bác ghi “tránh sau ngày mưa thứ bảy”. Em đã tới ngõ 0; bước kế tiếp chắc kéo về ga.

Lan gật, đồng thời nhìn xuống chân mình: trên mũi giày trái, dính một sợi vải nhỏ màu rượu – cùng màu với thảm ở “tầng 13”. Cô gỡ nhẹ, kẹp vào cùng túi mẫu, lòng âm thầm biết ơn những chi tiết nhỏ.

– Còn tiếng gõ? – Nam hỏi.

– Ba nhịp. Nhịp thứ ba “đợi” em như người gõ cửa lịch sự mà thiếu kiên nhẫn. – Lan nhăn trán. – Và… có cảm giác như ai đó thổi một chữ sau tai em lúc em kéo vào.

– Chữ gì?

– Không rõ. – Cô cười. – Có thể não em tự điền.

Nam không cười theo. Anh mở sổ bác Kỳ, chỉ vào một dòng bác viết bằng bút đỏ ở mép trang quy tắc (1): “Tiếng gõ thứ ba không đập, nó gọi. Nó gọi tên mình. Đừng để nó phát âm hết.”

Lan rùng mình vừa đủ để ghi nhớ.

• • •

### Căn hộ 7–B – 00:52

Trở về nhà, Lan đặt mảnh tam giác dưới kính lúp, dùng đèn UV lia nhẹ. Từ mép mảnh nhỏ, lóe lên rất mờ một đường sợi bạc – y như những vệt trên tấm lớn – bò cong theo phần vòng tròn, rồi dừng lại ở một dấu chấm li ti. Dưới đèn thường, chấm li ti biến mất.

– Cậu đúng là của mình rồi. – Lan thì thầm với mảnh giấy, giọng vừa trêu vừa dịu.

Cô lấy tờ bản đồ chính, đặt mảnh nhỏ lên những mép xé xem có khớp chỗ nào không. Ở lề bên phải, gần khu cô đoán là phía nam – nơi có chữ “Ngõ Số 0” – mép răng cưa khớp một đoạn ngắn. Khi ghép sát, vệt sợi bạc trên mảnh nhỏ “khóa” đúng vào một vệt sợi bạc trên tấm lớn, tạo thành đường liền như sét trên trời đêm.

Lan dán tạm bằng băng dính giấy, trùm mảnh bằng một lớp giấy can để không mất sợi bột than cô dự tính sẽ dùng sau. Cô ghi chú: “Ghép: 5/17 + (có thể) 6/17 – đường dẫn liền mạch đi ‘Ngõ Số 0’ -> ‘Ga’.”

Điện thoại rung nhẹ – lần này là Minh.

– Cậu về chưa?

– Về rồi. – Lan đáp, mắt vẫn trên bản đồ. – Có thêm mảnh. Mai tớ sẽ cần cậu – nếu đi ga cũ, không nên đi một mình.

– Ok. – Minh không hỏi vì sao. – Tớ mang cân móc và đèn đội đầu.

Lan bật cười. – Với cả sữa đậu nành nóng. Ga cũ lạnh lắm.

– Deal.

• • •

### Phòng bảo vệ – 01:37

Lan mang xuống cho Nam một cốc trà nóng. Cả hai ngồi nhìn màn hình tầng 7. Nam tua lại đoạn thang máy 00:13. Khi cánh cửa mở ra với hành lang lạ, camera vẫn chỉ hiện hành lang thật – một khoảng khuôn hình trống và tối. Nhưng ngay tại khung “00:13”, màn hình lắc nhẹ như gắn trên nền đất có tàu đi qua. Đèn hành lang chớp – y như đèn trong không gian kia.

– Lớp thầm âm và lớp của mình vẫn tác động nhau. – Nam nói. – Nhưng chỉ xuất hiện như dao động. Không thấy hình.

– Vậy những khung ảnh đen trắng kia thuộc lớp nào? – Lan hỏi. – Ảnh chụp thực thể của lớp mình, treo ở lớp kia?

Nam nhún vai. – Bác Kỳ bảo có những nơi “cửa sổ hai lớp”, mỗi lớp lấy một ít “đồ” của lớp kia. Như trưng bày để nhớ nhau.

Lan bỗng nghĩ đến dòng chữ trẻ con trong Ngõ Số 0 đêm trước: “Cảm ơn.” Cô chép lại hai chữ ấy vào sổ tay. *Có thứ gì đó muốn nói bằng ngôn ngữ của mình. Nếu mình viết lại được luật bằng chữ không run, có thể mình sẽ đổi góc nhìn của một vài thứ.*

Một notification lóe lên ở góc màn hình máy tính của Nam: hệ thống báo “bật cảnh báo” từ khu giếng trời. Nam mở. Camera giếng trời cho thấy mặt nước đọng trên tấm tôn sáng như da cá. Ở mép tấm tôn, một vệt mực đen loang, tạo hình con mắt bị gạch chéo quen thuộc. Cùng lúc, điện thoại của Lan rung: số nặc danh, dòng chữ cụt ngủn:

“đừng viết tên mình gần nước”

Lan nhìn Nam. Nam nhìn lại. Anh tắt cảnh báo, chuyển camera giếng trời về chế độ ghi liên tục.

– Mai đừng đi một mình. – Nam lặp lại. – Và đừng nói tên em to ở ga.

– Em biết. – Lan trả lời, tự thấy lưỡi mình chạm lên vòm miệng như đang nói trong một nhà thờ.

• • •

### Căn hộ 7–B – 02:23

Lan dán thêm một tờ giấy nhỏ dưới “Bảy quy tắc”, đề “Ghi nhớ bổ sung”:

- Không để tên thật gần nước (hồ, bồn rửa, hố ga) sau đêm thứ bảy mưa.

- Những gì lấy từ “tầng 13” phải qua đèn UV – đường sợi bạc là “xác nhận đường”.

- Không dùng chặn cửa gỗ lần thứ hai – thay bằng kim loại (gỗ vỡ).

Cô cất chặn cửa gãy vào một hộp riêng, dán nhãn: “Vật hiến tế – nhắc nhớ không tham”. Vật nhỏ, nhưng giúp cô nhớ cái ranh mong manh lúc “tiếng gõ thứ ba” sắp nói xong tên cô.

Cô ngồi xuống, bật đèn bàn nhỏ, hạ ngòi bút: “Kế hoạch ngày mai – Ga Cũ”:

1) Đi cùng Minh. Chuẩn bị: đèn đội đầu, đèn UV, khăn, dây dù, băng dính, bút lông, phấn, camera, nước ấm, bánh ngọt (đường giúp tránh say lạnh).

2) Không đọc to bất cứ chữ nào viết trên tường ga. Không gọi nhau bằng tên thật – dùng ký hiệu.

3) Tìm “quầy vé còn nhận tiền”. Đồng 1997 không trả – chỉ chạm. Ghi nhận phản ứng.

4) Quan sát vị trí “A–17” – nếu mưa sang ngày bảy, không lại gần hố ga 17.

5) Nếu nghe rao đêm trong lòng ga – dùng thìa bạc dưới gối đêm trước như “chốt” – không đáp.

Lan dừng bút. Đồng hồ tường chỉ 02:37. Ngoài kia, mưa vẫn gõ theo nhịp riêng, không cần người điều khiển. Cô nhìn lên “Bảy quy tắc”, rồi nhìn xuống mảnh tam giác nhỏ xíu dán bằng băng giấy trên bản đồ. Một thứ như con bướm giấy, đã chọn bờ vai để đậu.

– Chúng ta sẽ ráp đủ. – Cô nói, giọng rất khẽ, như nói với một món đồ sứ cũ dễ vỡ.

Ở mép bản đồ, gần chữ “Ga”, một vệt sợi bạc lóe một lần, như một cái chớp mắt đồng thuận.

Lan tắt đèn, kéo chăn. Chiếc thìa bạc lại ở dưới gối. Đồng xu 1997 nằm trên xương ức, ấm lên bằng nhiệt của người sống.

Trước khi ngủ, cô nhận ra một điều: nỗi sợ của cô, khi đã có quy tắc và dữ kiện, trở thành một lối đi hẹp nhưng rõ. Hẹp thì hẹp, nhưng rõ thì đi được.

Đêm rút xuống một nấc, như ai đó kéo rèm. Và ở đâu đó, dưới lớp thành phố, một tiếng còi rất xa của một đoàn tàu không chạy trên mặt đất, thổi một hơi ngắn – như trả lời lịch sự: “Hẹn gặp.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×