*Đừng mở mắt dưới nước. Đừng để nó phát âm hết tên.*
### Tòa soạn – 20:18
Checklist gọn, nhanh, không thừa.
- Đèn đội đầu x2, đèn pin cầm tay x2, đèn UV
- Dây dù 20 m, móc carabiner, băng dính vải
- Phấn, bút lông, túi zip mẫu
- Camera cài áo x2, pin dự phòng
- Muối hạt, khăn dày, băng bịt mắt
- Thìa bạc (1 cái đeo, 1 cái dự phòng), đồng xu 1997 (đeo cổ)
- Bản sao “Bảy quy tắc”, bọc nilon mờ
- Code-name: “Một” (Lan), “Hai” (Minh), “Trực” (Nam)
– Nhớ: không gọi tên thật, không đọc chữ trên tường, không để chữ gần nước. – Lan nói nhanh.
– Nhớ: không bước qua ranh phấn 2 m. – Minh nhắc, đeo camera. – Có gì kéo, thả. Đừng giật.
Tin nhắn “Trực”: “Giếng trời báo áp suất tụt nhẹ. Đêm đủ bảy. Anh ở desk, mở camera ga cũ.”
Lan gật. Đồng xu 1997 chạm xương ức – ấm dần.
• • •
### Lối xuống ga cũ – 23:49
Gió xộc ra từ miệng ga như hơi lạnh của một người đợi quá lâu. Mưa mịn như bột. Lan, Minh tuồn qua khe cửa lưới sắt. Đèn đội đầu bật. Tiếng mái tôn xa đập nhịp.
– “Trực”, nghe không? – Lan chạm bộ đàm.
– Rõ. – Nam. – Camera hành lang A có tín hiệu, quầy vé “rì” rất nhỏ.
– Vào vị trí. – Lan ra hiệu.
Sảnh ga: quầy vé im, kính mờ, lỗ loa tròn. Trên mặt inox, dưới UV, hàng chấm nhỏ xếp như chòm sao lại sáng: 1, 5, 6, 7… Số 7 nhấp nháy một nhịp rồi ổn định.
– Nó biết mình tới “7”. – Minh thì thầm.
– Không trả. – Lan chạm nhẹ đồng xu vào mép inox. Khe nhả vé cựa. Một dải vé thò nửa phân rồi đứng im – chờ như lần trước. Lan kẹp bằng đầu bút, kéo ra. Vé dập: “00:17 – Hành trình: 0”. Góc trái: ⊙ (hố). Góc phải: “Không bán đường về.” Dòng “Tên: ________” bị tẩy – như bị sợ đọc.
Vé vào túi zip. Không gần nước.
– Đi A–17. – Lan.
• • •
### Dãy A – 00:06
Biển gỉ: A–15. A–16. A–17.
Cổng sắt song, khóa rỉ. Bên trong: sàn thấp nửa bậc; nắp hố tròn “17”, các vòng nước như mống mắt. Hơi lạnh đột ngột.
Lan vạch ranh phấn bán nguyệt cách hố 2 m. – Ranh. Không ai qua.
Minh thả dây dù, móc carabiner vào trụ cổng, đầu kia vòng qua hông Lan, phần thừa gọn trên tay mình.
– “Trực” cập nhật? – Lan.
– Áp lực hơi tăng. – Nam. – Micro đón được âm dưới: nhịp thở sâu. Chuẩn bị.
Lan đặt muối hạt thành ba vệt ngắn trên ranh phấn. Băng bịt mắt cầm sẵn. Thìa bạc trong túi áo. Đồng xu trên cổ. Bàn tay lau khô.
– 27 xuống 0, mình lùi. – Minh đếm ngược cho cả hai bình tĩnh: – 27… 26…
Hố thở. Hơi trắng trườn. Nước không bùng; nó “nâng”. Như một cái ngực khổng lồ hít vào. Trên mặt nắp, sương tụ – thành chữ mờ: “M–ộ–t.”
– Nó gọi code-name. – Minh siết dây.
– Nó học. – Lan hạ giọng. – Không đáp.
Một tiếng “tạch” nhỏ. Nắp rung. Vòng nước ngoài cùng gợn lên. Một khe đen mở giữa hai nan. Không phải mở nắp – là da nước tách ra.
Mùi sắt đậm. Mùi mực cũ. Và một âm tiết trượt lên từ dưới như tiếng ai bắt đầu chữ đầu tiên của tên người: “Ngọ—”
Lan nhắm mắt theo phản xạ. Bịt mắt kéo xuống nửa chừng. – Không nghe hết. – Cô nói, chỉ để mình nghe.
Dưới khe, thứ gì đó ngoi lên – không phải tay, không phải tóc – mà là một dải giấy bão hòa nước, hẹp, dài, trôi như sứa. Trên nó có chữ nhòe – cỡ chữ hồ sơ công chức. Dải giấy đụng ranh phấn thì dừng – như vấp tường kính.
– Gậy câu mẫu. – Minh đưa cây kẹp dài. – Kẹp đầu, đừng để dính vào da.
Lan kẹp. Dải giấy nặng hơn tưởng tượng – như ngấm chì. Cô kéo về phía ranh. Trên dải hiện ra một hàng chữ mờ: “HỮU DANH” – rồi chữ tan. Mực loang. Ký tự rã như muối gặp nước.
– Tên. – Minh nuốt. – Nó nôn tên đã nuốt.
– Hoặc nhử. – Lan kẹp chặt hơn, kéo qua ranh. Dải giấy tới mép phấn thì cứng lại, như đụng vào một màng. Lan rắc muối hạt lên mép dải. Muối chạm nước, xèo rất nhỏ. Dải giấy mềm ra chốc lát. Cô giật mạnh. Một đoạn rơi hẳn vào phía mình, dính bệt lên nền, mùi mực đậm.
Từ khe, âm tiết thứ hai trồi lên, dài hơn: “—c L—an.”
Cằm Lan cứng lại. *Đừng để nó phát âm hết.* Cô giật dây trên người, tạo cảm giác kéo ra sau, để tim lùi. Minh bắt nhịp, kéo dây mượt, không giật.
Lan không đáp. Cô rút thìa bạc, gõ nhẹ ba cái lên viền sắt nắp hố: cạch—cạch—cạch. Kim loại đáp bằng một tiếng vang khô, cản tiếng gọi như cắt sóng radio.
Hơi dưới khe hụt một nhịp, như bị nghẹn. Vòng nước xẹp chút.
– “Trực”? – Minh.
– Âm bị chặn. – Nam trả lời nhanh. – Camera thấy sương mờ hình sóng dừng.
Lan kéo nốt phần dải giấy vào. Đặt trên giấy báo khô. Dưới đèn UV, trên dải lộ ra những khung ô “Họ tên / Năm sinh / Mã số” – kiểu phiếu cư dân cũ. Các hàng tên cũ mờ như đang dần trở lại hình. Ở góc dải, có một mẩu răng cưa – thớ giấy bông – mùi mực đúng mùi “bản đồ”.
– Mảnh. – Lan dùng nhíp, bẻ sát mép, nhấc ra. Mảnh nhỏ bằng đốt ngón. Dưới UV: sợi bạc, chấm li ti. Cô bỏ vào túi zip. – “7/17” chăng? – Thì thầm.
Dưới khe, hơi lại dâng. Tiếng rao rất xa vẳng đến – không từ sân mà từ trong ga, qua ống dẫn: – Cháo lòng… tên…
Lan kéo băng bịt mắt lên cao để nhìn viền – không nhìn xuống. – Rút. – Nhanh.
– 5… 4… 3… – Minh đếm ngược (dù chưa tới 27), siết dây, thu chân qua ranh. – 2… 1.
Lan rắc một vệt muối ngang khe giữa, như đóng yết hầu. Hơi xẹp xuống, khe khép dần. Nắp “17” trở lại mặt phẳng, nước bình lặng – bình lặng kiểu người nhịn câu còn lại của mình.
– Rời A–17. – Lan hạ giọng, vẫn không để tên lọt ra khỏi lưỡi.
• • •
### Sảnh ga – 00:22
Quầy vé. Lỗ loa tròn “ho” một tiếng. Kính mờ bằng hơi viết: “KHÔNG TRẢ”. Bên dưới, thêm hai chữ: “NHỚ TÊN”.
– Nghe rõ. – Lan nói, không “cảm ơn” để tránh nhân cách hóa quá mức. Cô chạm nhẹ đồng xu vào mép inox. Khe không nhả vé lần này. Nhưng từ góc dưới kính, một mẩu viền giấy trồi ra, bé như vẩy sơn. Cô nhíp lấy. Thớ giấy đúng. UV lóe một sợi bạc cực mảnh.
– Đi. – Minh thúc. – Đừng cho nó kịp gọi lần nữa.
– “Trực”, rút. – Lan.
– Ra ngay, mưa trên mặt đất tăng. – Nam. – Cửa giếng trời rung.
Họ đi như lúc vào: im, nhanh, đèn lia thấp. Ở khúc ngoặt, tấm gương vỡ phản chiếu ánh đèn thành mảnh sắc. Lan quay mặt đi. Minh đếm 27 trong đầu – mỗi số là một bước.
• • •
### Hành lang tầng 7 – 00:49
Cửa 7–B đóng. Chốt hai lần. Đèn bàn bật. Bản đồ mở. Túi zip mở. Mẫu trải.
Lan ghép mảnh lấy từ dải giấy “tên” vào mép dưới bên trái. Khớp. Sợi bạc nối tiếp đường từ “0 – Ga” qua “A–17” gạch nhẹ, chạy thêm một nhịp tới một ký hiệu lạ: một hình ô vuông rỗng có dấu gạch chéo. Dưới mép, in chìm rất nhạt: “Kho – Cũ”.
– Kho cũ? – Minh. – Kho lưu trữ?
– Có thể là kho tư liệu thành phố. – Lan gõ bút. – Hoặc kho tang vật. – Cô lia UV lại. Ở lề dưới tấm lớn, dải chữ “7–0–0–13” giờ hiện thêm một đoạn nhỏ mờ: “–K”.
– Chuỗi gợi đường: Mưa 7 – Ngõ 0 – Bus 00 – 00:13 – Kho. – Lan ghi.
Cô dán mẩu viền nhặt ở quầy vé vào một mép xé khác – khớp với cạnh chữ “Kho”. Đường bạc li ti chập lại như mạch điện vừa nối.
– Nhanh. – Minh cười khẽ. – Cậu thích tốc độ.
– Khi luật rõ, tốc độ không liều. – Lan cũng cười, ngắn.
Cô kề dải giấy “tên” lên khăn khô, ép nhẹ. Các hàng chữ “Họ tên” mờ thêm. Nhưng ở giữa dải, một tên hiện rõ hơn các tên khác – như bị ai đó kéo lên trước: “LÊ HỮU DANH – 1972”. Góc hàng có dấu “Xóa: 1997”. Mực đen, dấu đỏ nhạt.
– Lê Hữu Danh. – Minh đọc bằng mắt, không ra tiếng. – Người bị xóa năm 97.
– Mảnh 1997 lại đây nữa. – Lan chụp ảnh, gửi file cho Nam: “Tên hiện lên từ A–17: Lê Hữu Danh (1972) – đánh dấu xóa 1997.” Tin nhắn phụ: “Đối chiếu kho hồ sơ cũ?”
– Nhận. – Nam trả lời gần như ngay. – Anh hỏi bác thủ kho tổ dân phố cũ. Đêm nay không, mai.
Lan thêm mục vào bảng “Bổ sung”:
12) Khi chặn gọi tên ở A–17 bằng thìa bạc + muối + ranh phấn, có thể kéo được “dải tên” – không giữ được tên nguyên vẹn, nhưng đủ mảnh để truy ngược người bị xóa. “Quà” – mảnh bản đồ nhỏ nối tới “Kho”.
13) Hố ga không “nuốt” khi không cho nó phát âm hết tên. Đập nhịp 3 bằng kim loại (bạc) trên viền làm nó hụt nhịp.
– Mình nhanh, nhưng vẫn không dại. – Minh nhìn đồng hồ. – 01:10. Ngủ đi. Ngày mai kho.
– Ừ. – Lan gật. – Bịt mắt để tránh hình ảnh móc vào giấc ngủ.
Cô lấy băng bịt mắt, treo sẵn trên đầu giường. Thìa bạc đặt dưới gối. Đồng xu vẫn trên cổ – “nhớ”. Bản đồ phủ giấy can mỏng. Camera góc phòng chuyển chế độ hồng ngoại.
– “Trực”, tắt máy. – Lan gọi.
– Tắt. – Nam. – Cả hai ngủ đi. Camera hành lang vẫn canh. Có gì mở, anh gõ 2 ngắn 1 dài.
– Rõ. – Cả Lan lẫn Minh (từ ngoài cửa) cùng đáp.
• • •
### Căn hộ 7–B – 01:27
Tối mịn. Tiếng mưa đẩy thêm một đợt, rồi lùi. Ở dưới gối, thìa bạc mát như một hòn đá nhỏ dưới suối. Ở trên ngực, đồng xu 1997 ấm như bàn tay cũ.
Trên bàn, bản đồ bất động. Dưới UV (nếu có ai lia), đường bạc mảnh từ “A–17” sang “Kho” như một sợi gân vừa mắc vào.
Ngoài cửa, rất khẽ, như một phép lịch sự muộn màng, có ai đặt xuống sàn một mảnh giấy. Không động cơ, không bọng chân. Chỉ “có”.
Lan đợi 27. Rồi ra nhặt.
Mảnh giấy dài như vé. UV lên: “đường lên phải viết.” Dưới cùng, lần này không phải hai từ “đừng bán”, mà một dòng khác: “đi kho cũ trước khi trời hết mưa.”
Lan đặt vé xuống, không đáp. Cô viết lại bằng tay mình trên sổ: “Đi kho – trước khi mưa tạnh – nhanh.”
Cô tắt đèn. Đếm 27. Cười nhỏ với chính mình (cho camera ở đâu đó nếu có). Ngủ.
Đêm đóng nắp lại như một hố ga vừa chấp nhận câu dở dang. Và dưới lớp thành phố, một tiếng gọi tên chưa kịp đầy bị gấp vào, trượt đi như một sợi nước không tìm được đường phát âm.