ceo giấu mặt

Chương 3: Người quen trong thế giới thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, chuông báo thức réo vang khiến Tĩnh Nhi giật mình bật dậy.

Đêm qua cô ngủ lúc nào cũng không nhớ. Trong đầu vẫn lởn vởn những dòng tin nhắn cuối cùng của “An Ẩn” — người đàn ông xa lạ nhưng lại khiến tim cô đập nhanh một cách kỳ lạ.

“Có lẽ, người bạn nghĩ là ác mộng… thật ra cũng chỉ là người đang học cách quan tâm theo cách riêng.”

Câu nói đó cứ quanh quẩn mãi, như một tiếng vọng dịu dàng trong lòng.

Tĩnh Nhi lắc đầu, cố xua đi cảm giác mơ hồ rồi vội vàng chuẩn bị đi làm.

Ngày thứ hai ở Hoàng Vũ — cô không muốn đến trễ, đặc biệt là khi tổng giám đốc vừa đi kiểm tra toàn bộ các phòng ban hôm qua.

Phòng Marketing sáng nay nhộn nhịp hẳn. Mọi người xì xào vì nghe tin Tổng giám đốc Trác Minh An sẽ họp trực tiếp với các trưởng nhóm để duyệt kế hoạch quý mới.

Nghe đến cái tên ấy, Tĩnh Nhi chợt ngẩng lên. Cô không gặp anh hôm qua, nhưng tin đồn về vị CEO trẻ tuổi này lan khắp công ty.

“Nghe bảo anh ta là kiểu người lạnh như băng, nói câu nào nhân viên cũng toát mồ hôi,” cô đồng nghiệp Linh thì thầm.

“Ừ, đẹp trai thật nhưng khó gần lắm. Có người chào mà ổng chẳng buồn đáp, chỉ gật đầu.”

Tĩnh Nhi khẽ cười, không để tâm lắm. Trong lòng cô, cái tên “An Ẩn” vẫn còn dư âm. Người đàn ông ấy ấm áp, gần gũi, nói chuyện tinh tế — chẳng giống một CEO nghiêm khắc chút nào.

Cuộc họp sáng diễn ra ở tầng 15. Cô chỉ là nhân viên mới nên không được tham dự, nhưng vẫn phải mang hồ sơ lên cho trưởng nhóm.

Cô bước vào thang máy, chỉnh lại áo sơ mi, hít sâu. Khi cửa thang mở ra, cô bắt gặp một hàng ghế chờ im ắng. Một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô, cao, dáng thẳng, khí chất lạnh lùng đến mức không khí xung quanh cũng chững lại.

Cô thoáng ngạc nhiên — dáng người đó… có gì đó quen.

Ngay khi anh quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Đôi mắt sâu, lạnh nhưng sáng rực — khiến tim cô chợt khựng một nhịp.

“Chào cô.” Giọng nói trầm ấm vang lên.

Tĩnh Nhi vội cúi đầu: “Tôi… tôi chỉ mang hồ sơ lên cho phòng họp, xin phép đi qua ạ.”

Anh khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn tập tài liệu cô cầm.

Một cái nhìn rất nhanh, nhưng khiến Nhi cảm giác như anh có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của mình.

Khi cô bước vào thang máy trở lại, trái tim vẫn đập mạnh.

“Lạ thật… Sao giọng anh ấy nghe quen đến thế?”

Buổi trưa, lúc nghỉ ca, Nhi mở điện thoại, thấy một tin nhắn mới từ An Ẩn:

An Ẩn: Hôm nay công việc ổn chứ?

Nhi: Cũng ổn, dù hơi mệt. Tôi vừa gặp sếp lớn… và cảm giác áp lực thật sự.

An Ẩn: Sếp bạn nghiêm khắc lắm à?

Nhi: Ừ. Mà anh ấy có gì đó… quen lắm, không hiểu sao.

An Ẩn: (im lặng vài giây) Có lẽ vì bạn từng gặp người giống anh ta chăng?

Nhi: Có thể. Nhưng mà… nếu sếp tôi cũng dùng app này thì sao nhỉ?

An Ẩn: Haha, nếu vậy thì bạn phải cẩn thận đấy. Biết đâu bạn đang hẹn hò online với sếp thật của mình.

Cô bật cười.

Nhi: Đừng đùa chứ, CEO bận lắm, ai rảnh mà lên app hẹn hò.

An Ẩn: Ai biết được. Có người lên đây chẳng phải vì rảnh, mà vì muốn tìm ai đó nói chuyện, không bị đánh giá là “Tổng giám đốc.”

Câu trả lời khiến Tĩnh Nhi khựng lại. Một luồng cảm giác mơ hồ chạy dọc sống lưng.

“An Ẩn”… “Ánh mắt của sếp Trác”… “Giọng nói giống nhau đến kỳ lạ”…

Cô cắn môi, nửa muốn hỏi, nửa sợ mất đi người bạn ẩn danh kia.

Thế nên cô chỉ gửi một biểu tượng mặt cười.

Tin nhắn kế tiếp từ “An Ẩn” xuất hiện ngay sau đó:

An Ẩn: Vậy tối nay, mình chat tiếp nhé? Tôi muốn nghe về ngày làm việc của bạn.

Cô chần chừ một giây rồi gõ:

Nhi: Được. Nhưng nếu tôi lỡ ngủ quên thì anh phải kể chuyện lại nhé.

An Ẩn: Thỏa thuận được ghi nhận.

Buổi chiều, cuộc họp đột xuất được tổ chức tại tầng 10. Tổng giám đốc Trác Minh An đích thân tới kiểm tra chiến dịch quảng bá sản phẩm mới.

Cả phòng Marketing im phăng phắc khi anh bước vào. Ánh mắt anh đảo qua từng người — đến khi dừng lại ở Tĩnh Nhi.

Một giây.

Hai giây.

Cô cảm giác mình như bị đóng băng.

Anh nhìn cô, ánh mắt không biểu cảm, nhưng sâu đến mức khiến cô muốn tránh đi.

“Cô là nhân viên mới đúng không?” — giọng anh trầm, rất giống giọng trong điện thoại đêm qua.

“Dạ… vâng, tôi là Lâm Tĩnh Nhi.”

“Được. Tôi muốn xem ý tưởng bạn đề xuất hôm qua. Bản tóm tắt ngắn thôi.”

Cô lúng túng mở file, tim đập loạn xạ. Giọng nói ấy… không thể nhầm được.

Nhưng nếu đúng là anh — thì anh đã biết cô là ai rồi sao?

Cuộc họp kết thúc. Mọi người thở phào khi anh rời đi.

Tĩnh Nhi vẫn ngồi im, tay nắm chặt điện thoại. Một thông báo mới bật lên — tin nhắn từ “An Ẩn”:

An Ẩn: Hôm nay, bạn trông rất căng thẳng.

Cô sững người.

Nhi: Sao anh biết…?

An Ẩn: Đoán thôi. Tôi có cảm giác, bạn là kiểu người giấu cảm xúc rất giỏi.

Cô không biết nên cười hay nên sợ.

Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy — bức màn giữa thế giới ảo và thế giới thật đang dần mờ đi.

Buổi tối, cô không mở app.

Nhưng trước khi ngủ, cô vẫn nghĩ đến tin nhắn ấy.

Một câu nói ngắn gọn, đủ khiến trái tim cô loạn nhịp:

“Tôi có cảm giác, bạn đang ngồi ở ngay trước mặt tôi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×