ceo giấu mặt

Chương 5: Bí mật sau nickname “An Ẩn”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng làm việc tầng 20, 10 giờ tối.

Cả tòa nhà đã tắt đèn, chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt Trác Minh An.

Anh dựa lưng vào ghế, tháo kính, xoa nhẹ thái dương. Một ngày dài, đầy cuộc họp, bản kế hoạch và những cái nhìn dè chừng từ cấp dưới.

Trong thế giới này, người ta không nhìn thấy con người thật của anh — chỉ thấy chức vụ, địa vị, quyền lực.

Mọi cuộc trò chuyện đều cẩn trọng, từng câu từng chữ đều bị cân nhắc.

Cho đến một đêm, anh tình cờ nhìn thấy quảng cáo của một ứng dụng hẹn hò.

“Tìm một người lạ, không phán xét, không danh xưng.”

Anh bật cười. Nhưng không hiểu vì sao, vẫn cài đặt nó.

Nickname “An Ẩn” là trò chơi chữ anh nghĩ ra trong vài giây: một phần là “An” trong tên anh, phần còn lại mang nghĩa “ẩn mình”.

Ban đầu, anh chỉ định quan sát. Nhưng rồi, một cái tên hiện lên khiến anh dừng lại — L.T.Nhi.

Ảnh đại diện không rõ mặt, chỉ là góc nghiêng của một cô gái ngồi đọc sách trong quán cà phê.

Phần giới thiệu ngắn gọn:

“Tôi không giỏi bắt chuyện, nhưng tôi biết lắng nghe.”

Không có vẻ cố tỏ ra đặc biệt, nhưng chính sự giản dị đó khiến anh nhấn vào nút “Kết nối”.

Cuộc trò chuyện đầu tiên diễn ra vụng về.

Cô ấy xưng “tôi” – anh cũng “tôi”.

Nhưng cách cô trả lời, đôi lúc ngốc nghếch, đôi lúc thông minh một cách tinh tế, khiến anh bật cười sau màn hình.

Một cảm giác rất thật, rất người.

Dần dần, anh nhận ra cô là nhân viên mới ở chính công ty mình.

Ngày hôm đó, khi thấy cái tên “Lâm Tĩnh Nhi” trong danh sách nhân sự, anh thoáng sững.

Anh có thể xóa tài khoản app đó, coi như chưa từng có gì.

Nhưng anh lại không làm.

Thay vào đó, anh im lặng quan sát.

Cô nói chuyện chân thành, không biết mình đang “trò chuyện với tổng giám đốc”, nên thoải mái kể về những điều nhỏ nhặt: cái máy pha cà phê hay hỏng, bàn làm việc gần cửa sổ bị nắng chiếu, đồng nghiệp dễ thương, và cả “ông sếp lạnh lùng mà cô chưa dám chào bao giờ”.

Anh bật cười khi đọc đến dòng đó.

Không ngờ người ta có thể vừa sợ vừa thích mình đến thế.

Từ sau hôm đưa cô về trong mưa, Minh An biết mọi thứ sẽ không còn đơn giản.

Cô đã nhìn thấy anh, đã nghi ngờ.

Nhưng thay vì xóa tài khoản “An Ẩn”, anh vẫn đăng nhập, vẫn nhắn tin.

An Ẩn: “Tôi suýt ướt áo khi đón bạn.”

Đó là lần đầu tiên anh thử vượt qua ranh giới giữa thật và ảo — một cách thận trọng.

Anh muốn xem phản ứng của cô, muốn biết cô có tin không, có sợ không.

Và khi thấy dòng tin cuối cùng cô gửi:

“Anh… là ai vậy?”

Tim anh chợt siết lại.

Minh An đứng dậy, bước ra cửa kính.

Mưa đã tạnh, thành phố phản chiếu ánh đèn lung linh dưới đường ướt.

Từ đây, anh có thể nhìn thấy tòa nhà đối diện — nơi căn hộ của cô nằm ở tầng mười ba. Ánh đèn phòng khách vẫn sáng mờ.

Anh cười nhạt.

Trong hàng trăm nhân viên, hàng nghìn mối quan hệ công việc, chỉ có cô khiến anh thấy… muốn nói chuyện thật.

Không vì công việc, không vì nghĩa vụ. Chỉ vì cảm giác được là chính mình.

Một tiếng “ting” nhẹ vang lên — thông báo tin nhắn mới trên app.

L.T.Nhi: “Anh thật sự là người đã đưa tôi về tối nay sao?”

An Ẩn: “Nếu tôi nói phải, bạn có sợ không?”

L.T.Nhi: “Tôi không biết… nhưng có vẻ, tôi đã tin rồi.”

Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó rất lâu.

Tin rồi.

Một người như cô, dễ tin, dễ thương tổn.

Và anh — người đứng trên đỉnh cao của quyền lực — lại là kẻ khiến cô rơi vào trò chơi mập mờ này.

“Đáng lẽ mình nên dừng lại…” — anh thở dài. Nhưng ngón tay vẫn gõ tiếp:

An Ẩn: “Đừng lo, tôi sẽ không làm bạn tổn thương.”

Anh biết, lời hứa ấy có thể là dối trá nhất. Vì ngay từ giây phút anh giấu đi tên thật, sự thật đã không còn trong sáng nữa.

Sáng hôm sau, Minh An đến công ty sớm hơn thường lệ.

Trợ lý bước vào, báo cáo ngắn gọn:

“Dạ, phòng Marketing đã hoàn thiện bản kế hoạch. Còn Lâm Tĩnh Nhi — cô ấy được đề cử vào nhóm chính thức.”

Anh khẽ gật. “Giữ nguyên đề xuất.”

Trước khi ký, ánh mắt anh dừng lại ở tên cô trong danh sách. Một nét mỉm cười nhẹ thoáng qua, rồi biến mất.

“Trợ lý Khánh.”

“Dạ?”

“Ngày mai sắp xếp lịch họp nội bộ với phòng Marketing. Tôi muốn tự xem phần trình bày của nhân viên mới.”

Trợ lý hơi bất ngờ, nhưng không dám hỏi thêm.

Đêm đó, anh không đăng nhập app.

Nhưng anh vẫn mở khung chat, đọc lại những đoạn hội thoại cũ.

“Anh có hay cô đơn không?”

“Không. Tôi chỉ không thích ồn ào.”

“Thế sao lại dùng app này?”

“Vì đôi khi, tôi cũng muốn nghe một giọng nói bình thường, không gọi tôi là ‘sếp’.”

Đọc đến đó, anh khẽ bật cười.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh không còn thấy sự cô độc của một người đứng đầu.

Chỉ là… nỗi sợ khác bắt đầu xuất hiện.

Nếu cô biết anh là ai, liệu cô còn muốn nói chuyện nữa không?

Anh ngả người ra ghế, nhắm mắt.

Trong bóng tối, giọng nói của cô lại vang lên trong trí nhớ — nhẹ, trong, hơi run mỗi khi nói chuyện nghiêm túc.

Và anh nhận ra, mình đã thật sự rơi vào thứ cảm xúc mà bấy lâu nay vẫn tự cho là vô nghĩa.

Không phải một cuộc chơi ẩn danh.

Mà là một mối quan tâm thật.

Cuối cùng, anh mở điện thoại, nhắn một dòng ngắn:

An Ẩn: “Ngày mai, nếu bạn có cuộc họp với sếp, đừng sợ. Cứ là chính mình.”

Rồi anh tắt màn hình, tựa đầu ra ghế, mỉm cười khẽ.

Có lẽ, đã đến lúc anh thôi ẩn mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×