Sáng thứ Hai.
Phòng họp tầng mười lăm rực ánh sáng trắng. Những tấm rèm kéo gọn, màn hình lớn hiện logo của tập đoàn Hoàng Vũ, và không khí đặc quánh bởi hai từ — căng thẳng.
Tĩnh Nhi ngồi ở hàng cuối, tay nắm chặt cuốn sổ. Hôm nay, phòng Marketing phải trình bày ý tưởng chiến dịch quảng bá sản phẩm mới trước tổng giám đốc.
Người phụ trách chính là trưởng nhóm Mai Hương, nhưng phần ý tưởng mở đầu lại do cô — nhân viên mới nhất — đảm nhận.
“Cố lên nha, đừng run quá.” Linh, đồng nghiệp ngồi cạnh, huých nhẹ khuỷu tay cô.
Tĩnh Nhi gượng cười, nhưng tim đập thình thịch.
Cô vẫn nhớ dòng tin nhắn cuối cùng tối qua:
An Ẩn: “Ngày mai, nếu bạn có cuộc họp với sếp, đừng sợ. Cứ là chính mình.”
Cô đã định hỏi anh làm sao biết, nhưng rồi tin nhắn ấy bị thu hồi.
Bây giờ ngồi ở đây, trước cửa phòng họp đang dần mở, cô chợt cảm thấy… có gì đó chẳng thể che giấu được nữa.
Cửa mở.
Tiếng bước chân vang lên — đều, dứt khoát, trầm ổn.
Trác Minh An bước vào.
Không cần giới thiệu, sự hiện diện của anh đủ khiến cả phòng lặng như tờ.
Bộ vest đen vừa vặn, áo sơ mi trắng, cà vạt đơn giản — tất cả tôn lên khí chất lãnh đạm, tựa như người đàn ông chẳng cần nói cũng khiến người khác nín thở.
Ánh mắt anh đảo một vòng.
Rồi dừng lại — nơi cô đang ngồi.
Chỉ vài giây thôi, nhưng Tĩnh Nhi cảm giác như cả thế giới chậm lại.
Ánh nhìn ấy — sâu, lạnh, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bắt gặp một tia ấm áp rất nhỏ, rất thật.
“Bắt đầu đi.” — Giọng anh vang lên, trầm, dứt khoát.
Trưởng nhóm Mai Hương mở lời giới thiệu, rồi chuyển đến phần ý tưởng mở đầu.
“Phần trình bày đầu tiên do nhân viên mới của phòng chúng tôi, cô Lâm Tĩnh Nhi đảm nhận.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Tĩnh Nhi hít sâu, đứng dậy.
Cô bước đến trước màn hình, tay hơi run. Slide hiện lên — là ý tưởng cô đã làm suốt một tuần qua:
“Thương hiệu không chỉ là sản phẩm — mà là cảm xúc thật giữa con người với con người.”
Cô bắt đầu nói. Ban đầu, giọng hơi nhỏ, nhưng dần dần, cảm xúc kéo cô đi.
Cô nói về cách khách hàng muốn được lắng nghe, muốn cảm thấy được đồng cảm; về việc một thương hiệu cần “giao tiếp như một người bạn.”
Và trong khi nói, cô chợt nhận ra — những từ ngữ ấy, chính là điều “An Ẩn” từng nói với cô.
“Sự kết nối thật không nằm trong quảng cáo, mà nằm trong cách ta khiến người khác thấy mình được hiểu.”
Câu nói ấy, cô đã ghi nhớ. Giờ đây, vô thức, cô đang dùng nó để thuyết trình trước chính… anh.
Khi kết thúc, cả phòng im lặng vài giây.
Rồi tiếng vỗ tay vang lên lác đác, sau đó dần rộ hơn.
“Rất tốt.” — Trác Minh An nói ngắn gọn.
Chỉ hai chữ, nhưng trong mắt anh ánh lên điều gì đó khác thường.
Buổi họp kết thúc. Mọi người tản ra, không khí nhẹ nhõm hơn.
Tĩnh Nhi cúi đầu dọn laptop, lòng tràn đầy cảm xúc khó tả — vừa nhẹ nhõm, vừa… mơ hồ.
“Cô Lâm.”
Giọng nói quen thuộc khiến cô giật mình.
Cô ngẩng lên. Tổng giám đốc Trác Minh An đang đứng ngay cạnh, ánh mắt sâu thẳm.
“Bài trình bày của cô… tôi rất ấn tượng.”
“Cảm ơn anh— à, tổng giám đốc.”
Anh khẽ gật đầu. “Tôi có vài điều muốn trao đổi riêng. Cô rảnh chứ?”
“Dạ… có.”
Anh không nói thêm, chỉ bước đi trước.
Cô theo sau, tim đập loạn xạ. Cảm giác này… chẳng khác nào đang đi đến cuộc đối chất.
Phòng làm việc của tổng giám đốc rộng, sáng, ngăn nắp đến từng chi tiết.
Anh đứng bên cửa kính, quay lưng về phía cô.
Một lát sau, anh cất giọng:
“Cô đã làm việc ở Hoàng Vũ được bao lâu?”
“Dạ, mới hơn một tháng.”
“Và cô thích công việc này chứ?”
“Dạ có, rất thích.”
Anh quay lại, ánh mắt dịu đi một chút.
“Cô có bao giờ nghĩ, đôi khi trong công việc… chúng ta lại vô tình để cảm xúc xen vào không?”
Cô hơi bối rối. “Ý anh là…?”
Anh tiến đến gần, dừng cách cô vài bước.
“Ví dụ, một ý tưởng chân thành đến mức… người ta có thể cảm nhận được tâm hồn thật của người nói.”
Tim cô thắt lại. Anh đang nói gì vậy?
Ánh nhìn của anh quá rõ ràng — như thể không còn khoảng cách giữa “tổng giám đốc” và “nhân viên” nữa.
“Cô có hay dùng mạng xã hội không?” — Anh hỏi đột ngột.
“Dạ… cũng có, nhưng ít thôi.”
“Và ứng dụng hẹn hò?”
Cô sững người, toàn thân đông cứng.
Ánh mắt anh lúc này vẫn bình thản, nhưng trong đáy mắt ẩn chứa một tia trêu chọc rất nhẹ.
“An Ẩn…” — cô khẽ thốt lên, gần như không tin vào tai mình.
Anh im lặng.
Chỉ nhìn cô, không phủ nhận, không khẳng định.
Không khí như đông lại.
Bên ngoài, ánh nắng chiếu qua lớp kính, phản chiếu lên đôi mắt anh — vừa sáng, vừa sâu, khiến cô không thể rời đi.
“Là anh… thật sao?” — giọng cô run run.
Anh mím môi, cuối cùng khẽ nói:
“Phải. Là tôi.”
Một lời thú nhận ngắn, nhưng đủ khiến tim cô loạn nhịp.
“Anh… tại sao lại…?”
“Vì tôi muốn biết cảm giác được nói chuyện thật lòng, không danh xưng, không sợ hãi.”
“Anh có biết tôi đã—”
“Biết. Biết cô đã tin tôi. Và biết rằng mình đã đi quá xa.”
Giọng anh trầm, pha chút mệt mỏi.
“Nhưng tôi không hối hận.”
Cô nhìn anh, không biết nên giận hay nên cảm động.
Một phần trong cô muốn chạy trốn. Phần khác lại muốn tin — rằng người đàn ông trước mặt, dù là sếp lạnh lùng, vẫn có một góc rất người, rất ấm.
Anh nói tiếp, giọng thấp hơn:
“Chỉ cần cô muốn, tôi sẽ gỡ ứng dụng đó. Còn nếu cô không muốn gặp tôi nữa, tôi cũng hiểu.”
Im lặng kéo dài.
Tiếng kim đồng hồ trong phòng vang lên đều đặn.
Cuối cùng, cô hít sâu, khẽ đáp:
“Em… cần thời gian.”
Anh khẽ gật, nụ cười mơ hồ thoáng qua nơi khóe môi.
“Anh có thể chờ.”
Cô rời khỏi phòng làm việc, lòng vẫn hỗn loạn.
Nhưng khi cửa thang máy khép lại, điện thoại rung lên.
Một tin nhắn mới — từ An Ẩn.
“Cảm ơn vì đã nghe tôi nói, dù là trong thế giới thật hay thế giới ảo.”
Cô khẽ mỉm cười.
Có lẽ, từ hôm nay, “thế giới ảo” và “thế giới thật” của họ đã chính thức giao nhau.