ceo giấu mặt

Chương 7: Lằn ranh cảm xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau cuộc trò chuyện định mệnh ấy, mọi thứ ở công ty vẫn bình thường — ít nhất là với mọi người.

Nhưng với Lâm Tĩnh Nhi, “bình thường” dường như đã trở thành khái niệm xa xỉ.

Cô vẫn đến làm đúng giờ, vẫn báo cáo, họp hành, trao đổi công việc như mọi nhân viên khác.

Chỉ có một điều khác biệt: mỗi khi bước vào phòng họp, cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh nhìn của Trác Minh An — bình thản, chuyên nghiệp, nhưng luôn dừng lại nơi cô thêm một nhịp.

Cô tránh nhìn thẳng vào anh, cố gắng hành xử như không có gì.

Nhưng trái tim thì chẳng nghe lời.

“Ê, Nhi, dạo này sếp hình như nhìn mày hơi… khác thì phải?”

Giọng Linh vang lên giữa giờ nghỉ trưa, khi cả hai đang ngồi ăn ở căn tin.

Tĩnh Nhi suýt sặc nước. “Cái gì cơ?”

“Thì đó! Hôm họp sáng nay, sếp hỏi đúng phần của mày thôi à. Tao ngồi bên cạnh còn thấy ổng liếc mày hai lần luôn đó!”

Cô đỏ mặt, cười gượng. “Linh, mày nghĩ nhiều quá rồi. Ông ấy chỉ hỏi công việc thôi.”

“Ờ thì… hy vọng là vậy. Nhưng mà nếu thật sự có gì, nhớ kể tao nghe nha!” Linh trêu, rồi cắn tiếp miếng sandwich.

Tĩnh Nhi mím môi, cúi đầu, giấu nụ cười thoáng qua.

Nếu cô kể, Linh sẽ tin nổi không — rằng người đàn ông ấy, “ông sếp tổng lạnh lùng” kia, chính là người cô từng trò chuyện mỗi đêm, bằng giọng điệu dịu dàng và những lời quan tâm nhỏ bé?

Buổi chiều, Tĩnh Nhi được giao nhiệm vụ gửi hồ sơ lên phòng tổng giám đốc.

Một phần trong cô muốn nhờ người khác, nhưng phần còn lại — lại mong được gặp anh, dù chỉ vài phút.

Cô gõ cửa nhẹ.

“Vào đi.”

Giọng nói trầm, quen thuộc, vọng ra.

Khi cô bước vào, Trác Minh An đang đứng cạnh bàn, tháo cà vạt, xắn tay áo sơ mi. Hình ảnh ấy khiến tim cô đập lệch nhịp — người đàn ông trong dáng vẻ làm việc, vừa nghiêm túc vừa… khó cưỡng lại.

“Cô mang hồ sơ đến à?”

“Dạ, vâng.”

Cô đặt tập tài liệu lên bàn, chuẩn bị quay đi thì anh cất giọng:

“Khoan đã.”

Cô khựng lại.

Anh tiến đến gần, dừng cách cô chỉ một khoảng ngắn, mùi hương nhẹ từ nước hoa nam thoảng qua.

“Cô vẫn ổn chứ?” — anh hỏi khẽ.

Một câu hỏi giản đơn, nhưng lại khiến cô nghẹn.

Cô gật nhẹ. “Em… ổn.”

“Thật không?” — Giọng anh thấp hơn, ánh mắt chạm vào mắt cô, sâu thẳm.

“Sau buổi hôm đó, tôi không muốn cô thấy ngại khi làm việc. Nhưng nếu có gì khiến cô khó xử, tôi sẽ điều chỉnh.”

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn nghiêm túc ấy, và chợt thấy ấm lòng.

“Không cần đâu ạ. Em chỉ… hơi bối rối thôi. Nhưng em sẽ quen.”

Anh khẽ cười — nụ cười nhẹ đến mức nếu không để ý, có thể chẳng ai nhận ra.

“Vậy thì tốt.”

Khoảnh khắc ấy, im lặng phủ lên cả căn phòng.

Không khí như có dòng điện vô hình — một thứ cảm xúc mà cả hai đều hiểu, nhưng chẳng ai dám chạm tới.

Buổi tối, về đến nhà, Tĩnh Nhi mở điện thoại.

Thông báo từ An Ẩn hiện lên.

An Ẩn: “Hôm nay, cô có gặp sếp không?”

Cô thoáng sững, rồi khẽ cười.

Anh vẫn giữ liên lạc qua app — như một cách để duy trì phần “ẩn danh” giữa họ.

Nhi: “Có. Nhưng hình như anh ta hơi khác.”

An Ẩn: “Khác như thế nào?”

Nhi: “Ít lạnh lùng hơn. Hoặc có lẽ, em đã hiểu anh ta hơn một chút.”

An Ẩn: “Hiểu rồi thì sao?”

Nhi: “Thì… em không sợ nữa.”

Bên kia im lặng rất lâu.

Cuối cùng, dòng chữ mới xuất hiện:

An Ẩn: “Nếu em không sợ, vậy anh còn lý do gì để giấu nữa?”

Cô đọc đi đọc lại tin nhắn đó, tim đập nhanh không kiểm soát.

“Anh” ở đây — là ai? Là tổng giám đốc Trác Minh An, hay là An Ẩn, người từng khiến cô rung động qua màn hình điện thoại?

Hay cả hai vốn dĩ đã là một, chỉ khác ở cách cô dám đối diện?

Ngày hôm sau, trong buổi họp nhóm, Trác Minh An bất ngờ giao cho cô một dự án quan trọng:

“Cô Lâm, cô sẽ là người phụ trách nội dung chính cho chiến dịch ‘Kết nối thật’. Tôi muốn cô làm việc trực tiếp với tôi.”

Phòng họp rì rầm.

Tĩnh Nhi choáng váng. Làm việc trực tiếp với tổng giám đốc — điều này gần như chưa từng xảy ra với nhân viên mới.

“Dạ, em… sẽ cố gắng.”

Ánh mắt anh chạm vào cô, dịu lại trong thoáng chốc.

“Không cần cố quá. Chỉ cần là chính mình.”

Câu nói ấy — giống hệt lời anh từng nhắn qua app vào đêm đầu tiên họ trò chuyện.

Cô biết, anh cố tình.

Những ngày sau đó, họ liên tục gặp nhau trong công việc.

Lúc thì trong phòng họp nhỏ, lúc thì cùng xem bản kế hoạch, hoặc thảo luận chiến lược marketing.

Càng tiếp xúc, cô càng nhận ra con người thật của anh — không hề lạnh lùng như lời đồn, mà chỉ là người biết che giấu cảm xúc sau lớp vỏ kỷ luật.

Anh ít khi cười, nhưng mỗi khi cô nói điều gì khiến anh bất ngờ, khóe môi lại khẽ nhếch lên.

Và những lúc ấy, tim cô cứ như ngừng đập.

Có lần, khi cô làm việc muộn, anh ghé qua phòng, đặt ly cà phê lên bàn:

“Uống đi, đừng làm việc khi bụng trống.”

“Cảm ơn anh, tổng giám đốc.”

“Ở đây không có ‘tổng giám đốc’. Chỉ có người đang lo cô mệt thôi.”

Một câu nói đơn giản, nhưng khiến cả đêm hôm đó cô không thể ngủ.

Cảm xúc giữa họ như sợi dây mong manh — chỉ cần một bước nữa là vượt qua ranh giới.

Nhưng cả hai đều biết, nếu thật sự bước qua, sẽ chẳng thể quay lại.

Tĩnh Nhi nhiều lần tự nhủ: “Mình chỉ là nhân viên. Còn anh ấy là sếp. Không được phép mơ mộng.”

Thế nhưng mỗi khi gặp ánh mắt ấy, lòng cô lại mềm đi.

Còn Trác Minh An, dù lý trí mách bảo phải giữ khoảng cách, nhưng mỗi lần cô cười, anh lại thấy bản thân muốn tiến gần thêm một chút.

Một chút thôi — nhưng lại quá xa so với quy tắc anh từng đặt ra.

Tối hôm đó, khi cô rời công ty muộn, trời bất chợt đổ mưa.

Không có ô, cô đành trú dưới mái hiên gần cổng.

Bỗng có ai đó tiến đến, đưa chiếc ô che lên đầu cô.

Giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng:

“Đi thôi. Tôi đưa cô về.”

Cô quay lại — là anh.

Ánh đèn vàng rọi lên gương mặt điềm tĩnh ấy, làm đôi mắt anh trở nên mềm mại lạ thường.

“Nhưng… còn anh?”

“Anh có ô rồi.” — Anh nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ. “Còn em thì chưa.”

Tim cô run lên.

Giữa tiếng mưa rơi lộp độp, họ bước đi cùng nhau — không nói nhiều, nhưng khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp đến mức, chỉ cần xoay người, cô có thể nghe thấy nhịp tim anh.

Cơn mưa đêm ấy — như xóa nhòa mọi giới hạn.

Nhưng khi về đến trước nhà, anh chỉ khẽ nói:

“Ngủ ngon, Lâm Tĩnh Nhi.”

Cô đáp lại, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào mưa:

“Ngủ ngon… An Ẩn.”

Anh nhìn cô, sững một giây, rồi khẽ bật cười.

“Em vẫn nhớ.”

“Em chưa từng quên.”

💧

Đêm ấy, Tĩnh Nhi nằm trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong lòng cô, lằn ranh giữa “công việc” và “cảm xúc” đã không còn rõ ràng nữa.

Cô biết, mình đã bước vào vùng nguy hiểm — nơi lý trí không còn kiểm soát được con tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×