Trời tháng tư.
Mưa rơi bất chợt như một thói quen của thành phố — ồn ào, dai dẳng, rồi tan biến không dấu vết.
Lâm Tĩnh Nhi ngồi bên cửa sổ, nhìn từng giọt nước chảy dài trên kính, lòng rối bời.
Một tuần trôi qua kể từ đêm anh đưa cô về.
Một tuần mà mỗi ngày đi làm, cô đều cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong ánh mắt Trác Minh An.
Không còn là cái nhìn lạnh nhạt của cấp trên.
Mà là ánh nhìn mang theo sự dịu dàng, quan tâm — và một điều gì đó… quá thật.
Buổi sáng hôm nay, cả công ty xôn xao.
Tập đoàn Hoàng Vũ chuẩn bị ra mắt chiến dịch mới “Kết nối thật” – dự án mà cô và anh cùng phụ trách.
Tất cả đều gấp rút hoàn thiện lần cuối.
“Lâm Tĩnh Nhi, cô đến phòng tổng giám đốc nhé.”
Giọng thư ký vang lên khiến cô khẽ giật mình.
Cô chỉnh lại áo, hít sâu.
Dù đã gặp anh nhiều lần, tim cô vẫn chưa học được cách bình tĩnh.
Cửa phòng mở ra.
Anh đang đứng bên cửa sổ, lưng quay về phía cô, tay cầm ly cà phê còn bốc khói.
Ánh sáng nhạt hắt lên vai anh, viền quanh một dáng hình khiến người ta khó rời mắt.
“Cô đến rồi à.”
“Dạ.”
“Chiến dịch ngày mai tôi muốn thêm một đoạn tagline ở cuối video quảng cáo. Cô nghĩ sao về việc dùng chính cụm ‘Kết nối thật’ làm lời kết?”
“Em thấy… rất hợp.” — Cô gật đầu.
“Vì sao?” — Anh hỏi, mắt vẫn nhìn ra ngoài.
“Vì đó không chỉ là chiến dịch. Đó là điều em đang cảm nhận… giữa chúng ta.”
Cô không biết vì sao mình lại nói ra.
Có lẽ vì sự yên tĩnh trong căn phòng, có lẽ vì ánh sáng dịu dàng trên người anh — hoặc vì cô đã quá mệt mỏi khi cứ mãi kìm lòng.
Anh quay lại, đôi mắt sâu thẳm như xoáy vào cô.
Trong khoảnh khắc ấy, không còn tổng giám đốc, không còn nhân viên — chỉ còn hai người đang nhìn nhau, chân thật đến mức khiến không gian dừng lại.
Anh bước đến gần, từng bước một.
Mỗi bước anh đi, trái tim cô lại đập nhanh hơn.
“Em biết không, từ lần đầu chúng ta nói chuyện qua app, anh đã nghĩ… nếu gặp em ở ngoài đời, liệu anh có đủ dũng cảm để giữ khoảng cách không.”
Giọng anh trầm, ấm, như hơi mưa len vào lòng người.
Cô lùi lại một chút, lưng chạm tường. “Anh đang nói gì vậy?”
“Anh đang nói về em.”
Một câu nói đơn giản, nhưng đủ khiến cô như nghẹt thở.
“Anh đã cố ngăn mình rất nhiều. Vì công việc, vì vị trí, vì mọi thứ. Nhưng mỗi khi em cười, anh lại quên hết lý do phải tránh xa.”
Cô cúi đầu, giọng run run:
“Anh là sếp em. Chuyện này… không đúng.”
Anh khẽ cười — nụ cười có chút đau đớn.
“Anh biết. Nhưng trái tim anh thì không chịu nghe.”
Anh dừng lại trước mặt cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở anh phả nhẹ lên má.
“Một lần thôi, anh không muốn giấu nữa. Lâm Tĩnh Nhi, anh thích em.”
Cô ngẩng đầu.
Trong đôi mắt anh, không có sự đùa cợt, chỉ có thành thật đến tận cùng.
Bên ngoài, tiếng mưa bắt đầu nặng hạt, như gõ nhịp cùng với nhịp tim cô.
“Anh biết sẽ có rủi ro. Nếu em không muốn, anh sẽ không làm khó.”
“Anh…” — Cô nghẹn giọng, “Anh không sợ sao?”
“Anh từng sợ.” — Anh nhìn ra cửa sổ, giọng khẽ trầm xuống.
“Nhưng rồi anh nhận ra, thứ đáng sợ nhất không phải là dư luận hay quy tắc. Mà là… đánh mất người khiến mình muốn phá vỡ tất cả những điều đó.”
Câu nói khiến cô lặng người.
Giữa họ là khoảng cách mong manh — vừa đủ để cô thấy rõ ánh mắt anh, và cũng vừa đủ để cô hiểu: nếu bước thêm nửa bước, sẽ chẳng thể quay lại.
Cô khẽ nói:
“Em… cần thời gian.”
Anh gật đầu, nụ cười dịu đi:
“Anh có thể chờ.”
Rồi anh đưa tay, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô, như một lời hứa không thành tiếng.
Khoảnh khắc ấy, mưa ngoài trời dội xuống mạnh hơn — và tất cả những âm thanh khác đều tan biến.
Chiều hôm đó, cô rời khỏi công ty muộn.
Trời lại đổ mưa, y hệt đêm hôm trước.
Đứng dưới mái hiên, cô ngẩng nhìn bầu trời xám, trong đầu vang lên giọng nói của anh:
“Anh thích em.”
Ba chữ thôi, mà khiến lòng cô rung lên mãnh liệt.
Cô biết, một khi chấp nhận lời đó, cô sẽ bước vào mối quan hệ đầy rủi ro.
Nhưng từ khi nào tình cảm lại nghe theo lý trí?
Bỗng có tin nhắn đến.
Là từ An Ẩn.
“Nếu có một người sẵn sàng đứng dưới mưa chỉ để đợi em, em có cho anh một cơ hội không?”
Cô đọc đi đọc lại tin nhắn ấy.
Bước chân như bị dẫn dắt, cô lao ra ngoài — mưa ướt đẫm, nhưng cô chẳng quan tâm.
Giữa cơn mưa nặng hạt, trước cổng công ty, một dáng người quen thuộc đang đứng, tay cầm chiếc ô đen.
Áo sơ mi anh đã ướt nửa vai, nhưng ánh mắt thì vẫn bình thản như thể mưa chẳng hề chạm đến.
“Anh… làm gì ở đây?” — cô thở gấp, vừa ngạc nhiên vừa cảm động.
Anh chỉ mỉm cười, giọng khàn khàn:
“Anh không muốn em về một mình. Dù trời mưa hay không, anh vẫn muốn che cho em.”
Cô cắn môi, cảm xúc dâng lên.
“Anh điên rồi…”
“Có thể.” — Anh nghiêng ô che sang phía cô. “Nhưng chỉ khi đứng cạnh em, anh mới thấy mình sống thật.”
Khoảnh khắc ấy, cô không còn nói được gì nữa.
Giữa tiếng mưa và ánh đèn đường, hai người đứng thật gần — và khi ánh mắt chạm nhau, mọi lời nói đều trở nên thừa thãi.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Ấm, dịu, và thành thật đến mức khiến cô rơi nước mắt.
Đêm ấy, cô về đến nhà, tim vẫn chưa bình tĩnh lại.
Mở điện thoại, thông báo từ An Ẩn hiện lên:
“Ngủ ngon, cô gái khiến anh quên cả lý trí.”
Cô khẽ cười trong nước mắt.
Không cần phải trả lời, vì giờ đây, cô biết — An Ẩn và Trác Minh An đã hòa làm một.