ceo lạnh lùng, nữ ca sĩ tinh nghịch

Chương 3: Hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Hà Dương đến văn phòng với tâm trạng pha trộn giữa hồi hộp và háo hức. Sau buổi thử giọng và làm quen với dự án, cô nhận ra rằng công việc với CEO Lục Dương không chỉ là thử thách năng lực mà còn là một hành trình đầy bất ngờ.

Cô vừa bước vào văn phòng, liếc qua dàn nhạc, piano, loa và micro mới tinh thì thấy Lục Dương đang ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt hướng về màn hình máy tính. Anh trông vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng trong khoảnh khắc đó, có một điều gì đó khiến cô cảm giác tim mình đập nhanh.

“Chào buổi sáng, Hà Dương.” Giọng anh trầm, ấm, nhưng vẫn giữ sự nghiêm nghị.

“Chào buổi sáng, anh Lục.” Cô cố nở nụ cười tự nhiên, nhưng cảm giác như có một lực vô hình khiến cô đứng im, không biết phải nói gì thêm.

Hôm nay, nhiệm vụ của cô là hoàn thiện phần phối khí cho bài hát chính của dự án. Lục Dương yêu cầu cô thử nhiều cách phối khác nhau, đồng thời đưa ra các tiêu chuẩn khắt khe về nhịp điệu, cảm xúc và sự hòa hợp giữa giọng hát và nhạc nền.

Hà Dương chăm chú chỉnh từng nốt nhạc, tay thoăn thoắt di chuyển trên bàn phím, mắt dán chặt vào màn hình. Thỉnh thoảng, cô dừng lại, nhíu mày, tự hỏi: “Mình có đang làm đúng không?”

Lục Dương đứng gần đó, đôi mắt nâu quan sát kỹ lưỡng từng thao tác của cô. Anh không nói gì, chỉ im lặng theo dõi. Sự im lặng ấy khiến cô vừa tập trung vừa căng thẳng.

Một lúc sau, khi cô thử thêm một đoạn nhạc mới, Lục Dương bất ngờ lên tiếng:

“Cô thay đổi giai điệu mà không thông báo cho tôi?” Giọng anh nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh.

Hà Dương giật mình, quay sang nhìn anh, tim đập nhanh. “A… tôi… tôi nghĩ… đoạn này sẽ hợp hơn với lời bài hát…”

Anh nhíu mày, hơi gắt: “Hợp hay không hợp phải dựa trên tiêu chuẩn tôi đưa ra, không phải cảm giác của cô.”

Cô đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa bối rối. “V… vâng… tôi sẽ chỉnh lại…”

Anh gật đầu, nhưng trong lòng cô có chút hụt hẫng. Cô cảm giác như mọi nỗ lực vừa rồi đều không được đánh giá đúng.

Buổi chiều, trong lúc nghỉ giải lao, Hà Dương ra sân thượng hít thở không khí. Gió nhẹ thổi, mang theo hương hoa và tiếng xe cộ xa xa. Cô thở dài, ngồi xuống băng ghế, cảm thấy mệt mỏi.

Bất ngờ, Lục Dương xuất hiện, bước tới gần, ánh mắt nhìn cô chăm chú: “Cô ổn chứ?”

Hà Dương giật mình, ngẩng lên: “À… vâng… tôi chỉ hơi căng thẳng một chút thôi.”

Anh ngồi xuống bên cạnh, im lặng quan sát cô một lát rồi mới nói: “Tôi không muốn cô cảm thấy áp lực quá. Dù dự án quan trọng, tôi hiểu cô là người mới. Hãy làm từng bước, đừng lo lắng.”

Cô nhìn anh, hơi bối rối nhưng cảm thấy ấm áp. “Cảm ơn anh…” Cô không biết phải nói gì thêm, nhưng trong lòng cảm giác như được trấn an.

Tuy nhiên, hiểu lầm bắt đầu hình thành khi một đồng nghiệp khác vô tình nghe nhầm cuộc trò chuyện giữa họ. Người này sau đó vô tình kể lại cho các nhân viên khác rằng Lục Dương “có vẻ thích cô ca sĩ trẻ”. Tin đồn lan nhanh, khiến Hà Dương cảm thấy lúng túng.

Trong một buổi họp nhóm, Lục Dương nhắc đến bài hát, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở cô. Một số đồng nghiệp nhìn theo, thì thầm, khiến cô đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa ngượng.

Cô tự nhủ: “Mình chắc chắn phải giữ khoảng cách… nhưng sao tim lại cứ đập nhanh thế này?”

Một ngày khác, khi thử âm thanh trong phòng thu, cô gặp khó khăn với một đoạn cao trào của bài hát. Giọng cô không đủ khỏe, nhịp điệu chưa ổn. Cô thở hổn hển, tay run khi cố giữ nhịp.

Lục Dương bước lại gần, đặt tay lên vai cô, giọng nghiêm nhưng dịu dàng: “Cô làm tốt lắm, chỉ cần tập trung hơn nữa. Tôi tin cô có thể.”

Hà Dương nhìn anh, tim đập mạnh. Hành động đơn giản ấy, sự quan tâm vừa đủ, khiến cô cảm thấy ấm áp. “V… vâng… tôi sẽ cố.”

Anh chỉ gật đầu, rồi rút lui, để cô tiếp tục luyện tập. Nhưng ánh mắt anh không rời khỏi cô, khiến cô nhận ra rằng, mặc dù anh luôn lạnh lùng, nhưng thật sự quan tâm tới cô theo cách riêng.

Tối hôm đó, Hà Dương về nhà, vẫn nghĩ về Lục Dương. Cô tự hỏi: “Anh ấy… thực sự là người khó gần hay chỉ là đang thử thách mình?”

Nhưng rồi cô mỉm cười, tự nhủ: “Dù sao, mình sẽ không bỏ cuộc. Dự án này là cơ hội, và… có lẽ, mình sẽ còn gặp nhiều điều thú vị với anh ấy.”

Trong lòng cô, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy: vừa hồi hộp, vừa háo hức, vừa muốn hiểu thêm về người đàn ông lạnh lùng nhưng mạnh mẽ ấy.

Những ngày tiếp theo, họ tiếp tục hợp tác, vừa là đồng nghiệp, vừa là đối tác âm nhạc, và những hiểu lầm nhỏ cứ thế kéo đến, xen lẫn những khoảnh khắc sủng ngọt, nhẹ nhàng, khiến mối quan hệ giữa Hà Dương và Lục Dương dần trở nên phức tạp, hấp dẫn, nhưng đầy hứa hẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×