ceo lạnh lùng, nữ ca sĩ tinh nghịch

Chương 4: Tai họa và bảo vệ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hà Dương bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Dự án âm nhạc đã tiến triển tốt, nhưng cô cảm nhận được áp lực ngày càng tăng. Những tin đồn về cô và Lục Dương hôm trước vẫn còn lan truyền trong công ty, khiến cô không khỏi ngại ngùng khi gặp các đồng nghiệp.

“Chào buổi sáng, Hà Dương.” Giọng Lục Dương trầm, lạnh lùng nhưng vang rõ ràng trong phòng. Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh dõi theo, và cảm giác tim mình lại đập nhanh.

Hôm nay, anh không chỉ quan sát công việc cô, mà còn chuẩn bị một bài test mới: phối khí cho phần cuối của bài hát chính. Đây là đoạn cao trào, cần nhấn nhá tinh tế, cảm xúc vừa mạnh vừa sâu.

Cô bắt đầu làm việc, nhưng chưa đầy một giờ, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn từ anti-fan:

"Cô chỉ là một ca sĩ hạng ba, đừng nghĩ mình có thể hợp tác với CEO Lục Dương. Dự án này chắc chắn thất bại!"

Hà Dương thở dài, cảm giác áp lực lại dâng lên. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng những lời nhắn liên tục từ anti-fan khác khiến tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Dương đứng sau, quan sát cô một lúc, rồi bước tới, giọng nghiêm nghị: “Ai làm phiền cô?”

Hà Dương ngẩng lên, hơi xấu hổ: “A… một vài người trên mạng… Anti-fan…”

Anh nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh. “Đừng lo. Tôi sẽ xử lý.”

Cô ngạc nhiên: “Anh… anh sẽ…?”

“Đúng. Dự án này là của chúng ta, không ai được phép gây rối.” Giọng anh chắc nịch, từng từ phát ra như lệnh bảo vệ.

Hà Dương cảm giác tim mình ấm áp. CEO lạnh lùng, quyền lực, nhưng vì cô mà thể hiện sự quan tâm mạnh mẽ như thế… khiến cô vừa ngại vừa rung động.

Buổi chiều, khi họ thử âm thanh ngoài phòng thu, một nhóm phóng viên bất ngờ xuất hiện, chĩa máy ảnh vào Hà Dương. Cô giật mình, tay run, chưa kịp phản ứng thì Lục Dương bước ra trước mặt cô, giơ tay che chắn:

“Xin lỗi, đây là khu vực riêng. Mời các người rời đi ngay!” Giọng anh lạnh lùng, uy quyền, khiến các phóng viên không dám cãi.

Hà Dương đứng sau anh, cảm giác vừa sợ vừa an toàn. Cô ngẩng lên nhìn anh, thấy ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy bảo vệ. Tim cô lại rung lên một lần nữa.

Sau khi nhóm phóng viên rút đi, cô thở phào: “C… cảm ơn anh…”

Anh gật đầu, ánh mắt thoáng dịu dàng: “Không có gì. Đây là công việc… nhưng cũng là vì cô.”

Cô đỏ mặt, không biết nên nói gì, chỉ mỉm cười nhỏ.

Ngày hôm sau, khi luyện tập phần cuối bài hát, cô gặp khó khăn với đoạn cao trào. Giọng cô chưa đủ khỏe, nhịp điệu chưa chuẩn, và áp lực từ anti-fan khiến cô căng thẳng hơn bao giờ hết.

Lục Dương bước lại gần, giọng nghiêm nhưng không cứng nhắc: “Cô hít sâu, tập trung. Tôi tin cô có thể.”

Hà Dương nhìn anh, ánh mắt ngập tràn sự lo lắng nhưng cũng có niềm tin. “V… vâng… tôi sẽ cố.”

Anh đặt tay lên vai cô, siết nhẹ, như truyền cho cô sức mạnh: “Không sao, tôi ở đây. Chúng ta sẽ hoàn thành nó cùng nhau.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Hành động đơn giản ấy, nhưng lại khiến cô cảm nhận rõ rệt sự quan tâm của anh.

Buổi tối, sau khi kết thúc buổi luyện tập, Lục Dương dẫn cô ra quán cà phê gần công ty, để cô nghỉ ngơi. Không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu nhẹ phản chiếu lên gương mặt cô.

“Anh… sao hôm nay anh quan tâm mình nhiều thế?” cô hỏi, hơi ngại.

Anh nhìn cô, nheo mắt, giọng trầm: “Bởi vì tôi không muốn cô bị tổn thương. Dù là dự án hay cá nhân, tôi luôn muốn bảo vệ người tôi quan tâm.”

Cô hơi sững người, cảm giác tim rung lên. Chưa bao giờ cô thấy ai vừa lạnh lùng vừa quan tâm như anh. “V… vâng… em… em cảm ơn anh.”

Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua, đầy bí ẩn: “Đừng cảm ơn. Cố gắng của cô mới quan trọng.”

Cô mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn bối rối. Cảm giác vừa an toàn, vừa rung động, khiến cô không biết phải làm gì tiếp theo.

Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa họ bắt đầu thay đổi:

Lục Dương vẫn lạnh lùng, nghiêm túc, nhưng đôi khi lại lén quan tâm cô qua những chi tiết nhỏ: sửa ly cà phê cô để quên, nhắc nhở giờ nghỉ ngơi, hay dặn dò ăn uống đúng giờ.

Hà Dương dần nhận ra sự dịu dàng trong con người lạnh lùng ấy, cảm giác vừa ngại vừa thích thú.

Hiểu lầm từ anti-fan vẫn tồn tại, tạo ra áp lực nhưng đồng thời cũng khiến hai người sát cánh, tình cảm ngày càng thăng hoa.

Một tối, khi luyện tập xong, Lục Dương đưa cô ra thang máy, ánh mắt dịu lại: “Mai chúng ta sẽ thử biểu diễn trực tiếp trước hội đồng. Chuẩn bị kỹ, tôi muốn cô tự tin.”

Cô nhìn anh, tim đập mạnh: “V… vâng… em sẽ cố.”

Anh gật đầu, rồi im lặng bước lên trước. Cô đứng sau, vừa hồi hộp vừa cảm giác ấm áp trong lòng.

Những khoảnh khắc này, dù ngắn ngủi, nhưng đủ để cô nhận ra một điều: CEO Lục Dương không chỉ là người lãnh đạo quyền lực, mà còn là người khiến trái tim cô rung động, khiến cô muốn hiểu và gần anh hơn.

Ngày hôm sau, khi bước vào phòng thử âm thanh, cô thấy Lục Dương đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo. Bài hát, nhạc cụ, ánh sáng, mọi thứ đều chỉn chu. Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn sâu là sự tin tưởng:

“Cô đã sẵn sàng chưa?”

Hà Dương gật đầu, nắm chặt micro: “Vâng, em sẵn sàng.”

Và khi âm nhạc vang lên, tiếng hát của cô hòa quyện cùng nhịp điệu hoàn hảo, Lục Dương đứng bên, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết, như một lời khẳng định: dù có hiểu lầm hay áp lực, họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×