ceo lạnh lùng, nữ chính nghịch ngợm

Chương 2: Dự án chung bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lạc Thanh Vy bước vào công ty với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Ngay từ khi mở cửa thang máy, cô đã thấy Hàn Dật đứng cạnh cửa, tay cầm điện thoại, ánh mắt vẫn lạnh lùng như ngày hôm qua. Cô tự nhủ: “Ơ kìa, hôm nay anh lại xuất hiện sớm hơn mình… CEO siêu sớm nhỉ?”

Hàn Dật nhìn cô, nhưng không nói gì, chỉ gật nhẹ rồi bước vào phòng họp. Thanh Vy vội theo sau, cố gắng giữ dáng vẻ tự tin, dù trong lòng vẫn run rẩy. Khi bước vào phòng, không khí đã nóng lên vì tất cả thành viên team sáng tạo đang tranh luận về concept dự án mới. Trên màn hình chiếu slide lớn, một nhãn hiệu nổi tiếng yêu cầu thiết kế chiến dịch quảng cáo cho dòng sản phẩm thời trang cao cấp mùa xuân. Deadline chỉ ba ngày.

“Hãy ngồi xuống,” Hàn Dật nói đều đều, giọng vẫn lạnh nhưng sắc bén. “Thanh Vy, tôi muốn cô tham gia trực tiếp cùng team. Cô sẽ chịu trách nhiệm phần layout và phối màu chính. Nếu có thắc mắc, cứ hỏi trợ lý hoặc đồng nghiệp, nhưng tất cả quyết định cuối cùng tôi sẽ duyệt.”

Thanh Vy hít sâu, ngồi xuống ghế, cảm giác vừa hồi hộp vừa áp lực. “Layout và phối màu… ba ngày… chắc mình sẽ phải sống chết với Photoshop mất thôi,” cô thầm nhủ, tay bắt đầu mở phần mềm thiết kế trên laptop.

Ngay lúc đó, một đồng nghiệp nam khẽ thở dài: “CEO Hàn đúng là khó tính. Chúng ta phải làm hết sức nếu muốn anh ấy hài lòng.”

Thanh Vy quay sang cười nhỏ: “Ừ… cũng may tôi mới tốt nghiệp, chưa bao giờ chịu áp lực kiểu này.” Nhưng câu nói vừa dứt, một tệp thiết kế trên màn hình cô lại bị lỗi font chữ, khiến cô giật mình. “Ôi không, không thể sai sót được lúc này…”

Hàn Dật nhìn cô qua màn hình lớn, ánh mắt lạnh như băng, nhưng lần này lại khẽ nhíu mày: “Cẩn thận với file gốc. Một lỗi nhỏ thôi cũng có thể khiến toàn bộ layout phải làm lại.”

Thanh Vy đỏ mặt, cúi xuống sửa ngay, lòng tự nhủ: “CEO này… vừa nghiêm khắc, vừa… không hoàn toàn phủ nhận mình… đúng là khó hiểu.”

Buổi sáng trôi qua với vô số cuộc thảo luận căng thẳng. Thanh Vy cố gắng nêu ý tưởng màu sắc mới, nhưng một số đồng nghiệp phản đối: “Màu này hơi chói, khách hàng không thích đâu.”

Thanh Vy hít sâu: “Nhưng concept này hướng đến năng lượng tươi trẻ, mùa xuân mà…”

Một đồng nghiệp khác chen vào: “Thanh Vy, bạn mới vào, hãy nghe ý kiến người có kinh nghiệm hơn đi.”

Thanh Vy bật lại, giọng hơi căng: “Nhưng tôi cũng đã nghiên cứu khách hàng kỹ lắm!”

Hàn Dật ngồi bên cạnh, ánh mắt sắc bén quan sát. Chỉ vài giây, anh nói đều đều: “Ý tưởng của cô có cơ sở. Thử làm prototype để kiểm chứng.”

Cả phòng lặng im, Thanh Vy cảm thấy vừa sướng vừa áp lực. “Anh ấy… vừa nghiêm khắc, vừa… không hoàn toàn phủ nhận mình… đúng là khó hiểu.”

Giữa lúc mọi người loay hoay với layout, một cốc nước vô tình đổ ra bàn Thanh Vy. Cô giật mình, cố gắng lấy giấy lau, nhưng tay vẫn run.

“Để tôi giúp,” giọng Hàn Dật vang lên từ bên cạnh. Anh nghiêng người, nhanh chóng dùng khăn giấy lau nước, rồi đặt cốc nước lại cẩn thận.

Thanh Vy đỏ mặt: “C-Cảm ơn anh… d-dạ…”

Hàn Dật gật nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn cô một giây, rồi quay đi. Thanh Vy ngồi lại, tim đập loạn nhịp. “Ôi trời, CEO lạnh lùng… sao lại dịu dàng thế nhỉ?”

Buổi chiều, Hàn Dật yêu cầu team hoàn thiện một bản thử nghiệm gửi khách hàng trước buổi họp tối. Thanh Vy làm việc hết công suất, nhưng một số chi tiết không như ý.

“Thanh Vy, chỗ này cần chỉnh lại gradient, nếu không khách hàng sẽ phản hồi ngay,” Hàn Dật nói, giọng đều nhưng sắc bén.

“Vâng ạ…” cô vừa gật đầu vừa thầm nhủ: “Được rồi, phải cố gắng hết sức. Không để CEO lạnh lùng thất vọng!”

Đến giờ nghỉ trưa, mọi người ra ngoài ăn, chỉ còn lại Thanh Vy và Hàn Dật trong phòng. Cô định dọn dẹp bàn, nhưng laptop vẫn còn vài file chưa lưu.

“Cô làm việc quá mức rồi,” Hàn Dật bất ngờ nói. Thanh Vy giật mình: “D-Dạ? Tôi… tôi chỉ muốn kịp deadline thôi ạ…”

Anh đi đến bàn, đặt tay lên cạnh bàn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không quá cứng nhắc: “Ba ngày không phải thời gian dài. Nhưng nếu cô phân tâm, chất lượng sẽ bị ảnh hưởng.”

Thanh Vy ngẩng lên nhìn anh, lòng vừa sợ vừa thấy ấm áp lạ thường. Cô thầm nghĩ: “CEO này… sao vừa nghiêm khắc vừa… quan tâm kiểu này?”

Buổi chiều trôi qua, Hàn Dật ra ngoài họp với đối tác, còn Thanh Vy vẫn ở lại hoàn thiện layout. Cô đang tập trung thì điện thoại rung lên, là tin nhắn từ đồng nghiệp:

“Nhìn cảnh CEO Hàn đứng cạnh Thanh Vy mà team bọn tôi ghen tị quá!”

Thanh Vy đỏ mặt, bối rối: “Ơ… ghen tị… gì cơ?”

Cô không ngờ rằng vài đồng nghiệp đã bắt đầu đoán mối quan hệ giữa cô và CEO, dù chỉ là tương tác công việc. Thanh Vy thở dài: “Ngày đầu tiên mà đã bị chú ý như thế này… chắc chắn mình phải cẩn thận hơn.”

Đang loay hoay với layout, laptop cô đột nhiên bị treo. Thanh Vy thở dài, tay đặt lên bàn trán. Cô nghĩ: “Ôi trời… ba ngày deadline, laptop lại hỏng… chắc mình chết mất thôi…”

Ngay lúc đó, Hàn Dật quay lại, đi thẳng đến bàn cô, ánh mắt quan sát màn hình:

“Cô gặp vấn đề?”

“D-Dạ, laptop… tự nhiên treo…” Thanh Vy nói, lòng run lên.

Anh chỉ vào nút reset: “Nhấn giữ ba giây. Nếu vẫn không được, dùng máy của tôi tạm thời.”

Thanh Vy nhìn anh, lòng vừa cảm kích vừa ngại ngùng. “CEO này… đúng là vừa lạnh vừa tốt… sao lại khó hiểu đến vậy?”

Buổi chiều kết thúc, Thanh Vy rời công ty với cảm giác mệt mỏi nhưng đầy hứng khởi. Cô vừa trải qua ngày làm việc đầu tiên đầy thử thách, vừa cảm nhận sự lạnh lùng nhưng ẩn sâu sự quan tâm của Hàn Dật. Khi bước ra thang máy, cô chợt nghe tin nhắn từ đồng nghiệp:

“Chuẩn bị tinh thần, ngày mai CEO Hàn sẽ kiểm tra tiến độ dự án. Hy vọng em và anh ấy hợp tác tốt nhé!”

Thanh Vy cười khẽ, lẩm bẩm: “Hợp tác… tốt… chắc chắn sẽ… thú vị…”

Và từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa CEO lạnh lùng và nữ thiết kế năng động bắt đầu được thử thách bởi deadline gấp rút, áp lực công việc, và những khoảnh khắc bất ngờ khiến trái tim Thanh Vy dần rung động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×