Sáng sớm, Lạc Thanh Vy đã có mặt tại công ty, tay cầm cốc cà phê còn hơi nóng, mắt thỉnh thoảng liếc đồng hồ. Hôm nay, Hàn Dật sẽ trực tiếp kiểm tra tiến độ dự án. Cô vừa hồi hộp vừa căng thẳng, cảm giác như tim mình đang đua theo nhịp deadline.
Khi bước vào phòng họp, mọi người đã tụ tập, laptop, bản vẽ, và các mẫu layout xếp ngăn nắp trên bàn. Hàn Dật xuất hiện đúng giờ, vẫn bộ vest đen chỉnh tề, dáng đi mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyền lực. Mọi người đồng loạt im lặng khi anh đi ngang qua, chỉ Thanh Vy vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, dù lòng rộn ràng.
“Chào buổi sáng,” Hàn Dật nói, giọng đều đều nhưng sắc bén. Anh nhìn một lượt qua các nhân viên, rồi dừng lại ở Thanh Vy: “Cô, chuẩn bị báo cáo tiến độ dự án chưa?”
Thanh Vy hít sâu, đứng lên: “Dạ, tôi đã hoàn thiện layout cơ bản, và chuẩn bị prototype để thuyết trình ạ.”
Anh gật đầu, ánh mắt khẽ liếc qua màn hình laptop của cô. “Đưa tôi xem.”
Cô lắp bắp kết nối laptop với màn hình lớn, tim đập loạn nhịp. Khi hình ảnh layout hiện ra, Hàn Dật nhìn chằm chằm vài giây, ánh mắt sắc như dao cắt qua từng chi tiết. Thanh Vy cảm thấy hơi hồi hộp.
“Căn bản ổn, nhưng gradient này chưa tinh tế, font chữ chưa đồng bộ. Cô chỉnh lại phần header và footer. Ngoài ra, màu sắc chủ đạo cần nổi bật hơn.” Giọng anh lạnh, nhưng không hoàn toàn khắt khe.
Thanh Vy gật đầu, cố gắng không để lộ sự bối rối: “Vâng, tôi sẽ chỉnh lại ngay.”
Buổi sáng trôi qua với nhịp độ dồn dập. Thanh Vy ngồi trước máy, tay nhanh như chớp, chỉnh từng pixel, kiểm tra từng layer. Khi cô vừa hoàn thành một phần, Hàn Dật lại đi tới, ánh mắt sắc bén quan sát.
“Cô đã thử kết hợp tone màu sáng hơn chưa?” Anh hỏi, giọng đều nhưng đầy quyền uy.
“Dạ… tôi mới thử một phiên bản, nhưng chưa chắc chắn…” Thanh Vy trả lời, mắt liếc nhìn anh, trong lòng vừa căng thẳng vừa… tò mò.
Hàn Dật ngồi xuống bên cạnh, cúi người xem màn hình của cô: “Để tôi gợi ý. Cô thử thêm hue nhẹ vào phần background, tăng độ tương phản với sản phẩm, nhìn sẽ nổi bật hơn.”
Thanh Vy đỏ mặt, tim đập nhanh, “CEO lạnh lùng… sao lúc này lại trở nên… gần gũi thế?” Cô vội vã ghi lại hướng dẫn, tay run run.
Buổi trưa đến, nhóm quyết định đi ăn nhanh. Thanh Vy đang lấy cặp, Hàn Dật đứng ở cửa phòng, ánh mắt khẽ nhìn cô. “Cô đi ăn trước, nhưng nhớ không được trễ buổi họp chiều,” anh nói.
“Dạ vâng,” cô đáp, tim vẫn nhói lên một cảm giác kỳ lạ.
Chiều hôm đó, mọi người tập trung để trình bày sản phẩm hoàn thiện. Thanh Vy căng thẳng, thỉnh thoảng liếc nhìn Hàn Dật, thấy anh đứng phía cuối phòng, gương mặt lạnh nhưng ánh mắt vẫn quan sát sát sao.
Khi đến lượt cô thuyết trình, cô hít sâu, nhấn play prototype, và bắt đầu giải thích từng chi tiết: “Ở phần này, tôi sử dụng tone màu pastel kết hợp gradient nhẹ, nhằm tạo cảm giác tươi trẻ và thu hút nhóm khách hàng trẻ. Font chữ được đồng bộ để tăng nhận diện thương hiệu…”
Hàn Dật đứng cạnh màn hình, thỉnh thoảng gật nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị. Thanh Vy cảm thấy tim mình đập nhanh. Một số đồng nghiệp lén nhìn, thậm chí còn nhắc nhỏ: “Nhìn cô và CEO đứng cùng nhau mà như… cặp đôi vậy.”
Buổi thuyết trình kết thúc, Hàn Dật đi thẳng đến cô, ánh mắt sắc như dao nhưng giọng đều đều: “Layout tốt. Chỉ cần chỉnh vài chi tiết nhỏ, sẽ hoàn hảo. Tuy nhiên, phần phối màu chính còn thiếu điểm nhấn.”
Thanh Vy gật đầu, vừa mỉm cười vừa ngầm thầm nhủ: “Anh ấy… vừa khó tính, vừa… không quá khắt khe, đúng là… hấp dẫn đến kỳ lạ.”
Ngay lúc đó, một đồng nghiệp vô tình va vào bàn Thanh Vy, khiến laptop rung nhẹ. Cô hốt hoảng, tay chụp lấy bàn, nhưng vẫn không kịp… may mà Hàn Dật xuất hiện, nâng tay cô lên, mắt nhìn cô: “Cẩn thận hơn lần sau.”
Thanh Vy đỏ mặt, vội cúi xuống: “D-Dạ, cảm ơn anh…”
Cảm giác gần gũi này khiến cô khó tập trung vào công việc. Cô tự nhủ: “CEO này… sao lúc nào cũng khiến tim mình loạn nhịp như thế?”
Buổi tối, khi mọi người rời công ty, Thanh Vy vẫn ở lại, chỉnh sửa các chi tiết cuối cùng. Hàn Dật bất ngờ quay lại, nhìn cô chăm chú: “Cô đã làm việc quá giờ rồi. Nghỉ ngơi một chút, mai tiếp tục.”
Thanh Vy lắp bắp: “D-Dạ, tôi muốn hoàn thiện sớm để gửi anh xem…”
Anh tiến đến gần, cúi xuống vừa đủ để cô nghe rõ: “Đừng tự ép bản thân quá. Chất lượng quan trọng hơn tốc độ.”
Cô cảm thấy hơi thở của anh gần bên tai, tim đập mạnh. “CEO lạnh lùng… sao lại quan tâm mình theo cách này?”
Khi Hàn Dật rời đi, Thanh Vy thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác bối rối và hứng thú lạ thường. Cô ngồi lại, nhìn màn hình laptop, cảm giác vừa mệt mỏi vừa phấn khích: “Ngày mai… chắc chắn sẽ còn thử thách hơn… nhưng cũng… thú vị hơn.”
Cô nhẩm tính các chi tiết cần chỉnh, tay vẫn run run, tim vẫn đập loạn nhịp mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc Hàn Dật đứng cạnh bàn. Buổi tối lặng lẽ trôi qua, nhưng trong lòng Thanh Vy, một cảm xúc mới lạ bắt đầu nảy nở – vừa lo lắng, vừa háo hức, vừa… không thể phủ nhận sự rung động với CEO lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn này.
Và từ khoảnh khắc đó, một ngày làm việc tưởng như bình thường đã biến thành cuộc đua giữa deadline, áp lực công việc và trái tim Thanh Vy, khiến cô không ngờ rằng mối quan hệ với Hàn Dật sẽ càng ngày càng… phức tạp, lôi cuốn và khó quên.